Từ lúc Lượng Vũ bị mù, tính tình của nàng cũng thay đổi rất nhiều, không biết tại sao luôn luôn tự nhiên phát giận khiến cho trên dưới người trong quận vương phủ lo lắng hãi hùng...
"Ta nói rồi, ta không muốn uống, ngươi nghe không hiểu sao Đông Nhi?" Không dưới một lần Lượng Vũ đem chén thuốc Đông Nhi mới vừa nấu xong ném xuống mặt đất.
"Quận chúa, đây là phương thuốc do thái y kê đơn, tại sao người không chịu uống thuốc chứ?" Đông Nhi chẳng bao giờ nghĩ rằng có ngày quận chúa lại khó hầu hạ đến vậy, thật làm nàng muốn khóc!
Mặc dù Lượng Vũ đã mất đi ánh mắt nhưng nàng vẫn có thể dễ dàng tìm được vị trí chính xác của Đông Nhi. "Những thứ này uống vào căn bản là vô dụng! Bản quận chúa uống cũng là uổng phí!" Nàng là người tập võ, tự nhiên hiểu được độc tính của Thiên nhất nước thánh có bao nhiêu cường hãn! Bằng phương thuốc của thái y sao có thể trị hết cho nàng?
"Quận chúa..." Đông Nhi quả thật muốn khóc, bởi vì hiện tại nàng không có biện pháp nào nói cho quận chúa hiểu, cũng như không có biện pháp giúp quận chúa giải độc.
"Đông Nhi, ngươi lui xuống trước đi!" Nguyệt Hiểu mới từ Hàn Lâm Viện trở về, tự nhiên thấy quận chúa phát giận, trong đầu cảm thấy may mắn vì lần này quận chúa không phát giận trên người của nàng.
"Dạ, quận mã." Đông Nhi nhanh chóng trốn đi làm cho Nguyệt Hiểu không khỏi thắc mắc tại sao nàng lại đi nhanh như thế.
"Ngươi đã về rồi? Nguyệt Hiểu." Khuôn mặt của Lượng Vũ như giãn ra, nàng nhanh chóng mỉm cười, biết là Nguyệt Hiểu đã trở về nên tâm tình hình như cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Phong Nguyệt Hiểu chậm rãi đến gần Lượng Vũ, thân thủ nắm tay nàng. "Quận chúa, sao không uống thuốc?" Hai bàn tay của Lượng Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, nàng bắt đầu tinh tế miêu tả ngũ quan thanh tú trên khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, từ lúc bị mù cho đến nay thì đây là chuyện làm cho nàng cảm thấy hứng thú nhất.
"Uống cũng uổng phí, ta không muốn..." Tuy nói là trong lòng biết rõ bệnh của chính mình là không thể cứu nhưng muốn nàng thật sự tiếp thu còn có chút khó khăn, thử hỏi kiêu ngạo như nàng sao có thể đối mặt với sự thật đắng cay như thế cơ chứ!
Haizz, xem ra có một số việc phải cùng Lượng Vũ nói rõ ràng có lẽ sẽ tốt hơn. "Quận chúa, có phải ngươi sợ hay không?"
Lượng Vũ ngừng lại: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, Nguyệt Hiểu."
Nguyệt Hiểu ôn nhu đem Lượng Vũ ôm vào trong lòng. "Ngươi thật sự không hiểu sao? Còn muốn giấu ta đến bao giờ nữa chứ?" Bên mũi ngửi được chính là mùi giấy bút sách vở do Nguyệt Hiểu quanh năm làm việc tại Hàn Lâm Viện, tiếp xúc với sách vở nhiều mà tạo nên, bên tai nghe được tiếng tim đập đều đặn của Nguyệt Hiểu.
"Từ khi ta mù, ta vẫn rất sợ... không phải ta sợ chết mà là sợ không thể nhìn thấy ánh sáng mỗi ngày, không thể thấy bình minh thấy hoàng hôn. Sống trong thế giới bóng đêm, quanh ta chỉ có một màu đen tuyền không chút sắc màu nào khác, chỉ có thể nói chuyện không đâu. Không biết rõ ban ngày hay ban đêm, không thể phân biệt sáng hay tối, không biết thời tiết thay đổi, ngay cả muốn đọc sách cũng không thể đọc, muốn ngắm bức tranh cũng không có biện pháp ngắm,