Từ ngày Lượng Vũ giải hết độc tố của Thiên nhất nước thánh trong cơ thể thì thân thể của Nguyệt Hiểu liền ngày càng sa sút. Đây cũng là do lúc trước cố gắng giả vờ khỏe mạnh để cho Thị Nguyệt chu toàn lo lắng chữa trị cho Lượng Vũ, giờ độc đã giải, tảng đá trong lòng cũng bỏ xuống được nên có thể nói sức khỏe của Lượng Vũ với Nguyệt Hiểu là tỉ lệ nghịch.
"Chủ tử, dược liệu do ta điều phối đã không có biện pháp đè xuống độc tính của Diêm vương tác trong cơ thể người, chất độc quá mạnh, là ta vô dụng, xin lỗi!" Thị Nguyệt hai mắt đẫm lệ nói với Nguyệt Hiểu, dù cho không tính nàng là một thầy thuốc thì cũng là thiếp thân nha hoàn của Nguyệt Hiểu, cùng sống chung bấy lâu lại nhìn nàng vui tươi vô tư vô lo mà sống. Mà lúc này ai có thể nghĩ một kẻ sống hỉ hỉ nhạc nhạc như vậy thật ra chẳng khỏe gì, chất độc trong người bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác làm cho vong mạng, giờ nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, gầy yếu mong manh nằm giữa giường mà Thị Nguyệt không khỏi chua xót đau lòng, rồi nàng nên nói thế nào với Dạ Hiểu đây chứ?
Uổng cho nàng thân là Y Giả, hết lần này đến lần khác không có biện pháp chữa trị cho Nguyệt Hiểu, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là việc thất bại nhất trong đời của nàng! Học y làm chi mà người mình luôn bên cạnh chăm sóc giờ lại chẳng làm gì được cho nàng ấy, một thân y thuật chỉ có thể nhìn Nguyện Hiểu từ từ bước vào quỷ môn quan, thật đúng là uổng một danh y giả.
"Thị Nguyệt, ngươi không nên lo lắng như thế, tỷ của ta không phải đã đưa tin tức về nói, tỷ đã tìm được Kim Ngọc Hồi Xuân - Văn Nhân Tuyền rồi sao? Chỉ cần có thể chữa trị cho ta, chất độc trong người ta chắc chắn có thể giải hết." Khuôn mặt Nguyệt Hiểu tái nhợt, mỗi câu mỗi từ đều như Nguyệt Hiểu đang hống nàng, mà người đang nằm trên giường lại là Nguyệt Hiểu chứ chẳng phải nàng, đáng lẽ người nên được hống là Nguyệt Hiểu mới phải, vậy mà... Thật nhìn không ra cái dáng vẻ ủy khuất hằng ngày bị Lượng Vũ khi dễ, mà là một dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút tia máu kia, Thị Nguyệt biết Nguyệt Hiểu đang chịu biết bao thống khổ do chất độc mang lại. Vậy mà Nguyệt Hiểu lại đang ôn nhu hống nàng, nghĩ đến đây nước mắt của Thị Nguyệt không khỏi tuôn rơi nhiều hơn.
"Không sai, Dạ Hiểu tiểu thư nhất định có biện pháp, chủ tử nhất định sẽ không sao đâu. Ta nhất định phải bảo trì tính mạng của người để chờ nàng ấy trở về, nhất định ta sẽ không để người có chuyện gì đâu, chủ tử." Thị Nguyệt đương nhiên hiểu những gì Nguyệt Hiểu đang nói chỉ là để an ủi nàng mà thôi, nhưng nàng vẫn không nhịn được rơi xuống hai hàng nước mắt. Nàng nói, nàng biết mình đang nói gì nhưng nàng không dám tin tưởng, nàng không tin chính mình, không tin vào cái tương lại tương sáng mà Nguyệt Hiểu khẳng định, thời gian của Nguyệt Hiểu còn quá ít.
Nguyệt Hiểu thấy thế, yêu thương ôm Thị Nguyệt vào lòng: "Thị Nguyệt ngốc, đừng... khóc nữa..." Những năm gần đây thật sự rất cảm tạ ngươi ở bên cạnh chiếu cố ta, thật ra nếu không có ngươi và Dạ Hiểu, ta tin chắc chính mình đã không có cái gọi là hôm nay, càng không có cơ hội gặp Lượng Vũ, rất cảm tạ...
Mà hai người u thương đau xót lại không chú ý rằng phía bên ngoài cửa sổ, một bóng hình xinh đẹp, dáng người khuynh nhan mỹ lệ đang nhất nhất nhìn vào khung cảnh ái muội bên trong. Một nam một nữ ôm nhau âu yếm như đập hẳn vào mắt người đó, ánh nước long lanh như được mặt trăng phản chiếu, khuôn mặt tuyệt mỹ lại thấm đẫm nước mắt thật khiến kẻ bàng quan cũng phải đau lòng xót thương.
Một hồi hiểu lầm một hồi nghi vấn, mọi chuyện cũng dần dần đưa ra ánh sáng.
Đây là đúng hay là sai, là nghiệt hay là duyên, tốt xấu gì người ngoài cũng không nên nhúng tay vào. Mà kẻ trong cuộc thì cứ trong vòng luẩn quẩn của sợi dây ái tình, yêu thương hận ghét, rồi đây là ai yêu ai, ai hận ai đây chứ?
---------------------------------------------------------------------------
Khi đã an ủi Thị Nguyệt xong, nghĩ rằng nàng ấy cũng đã bình tĩnh trở lại, Nguyệt Hiểu mới lặng lẽ trở lại gian phòng của mình.
"Quận mã, đã trễ thế này, ngươi là vừa đi nơi nào?" Nguyệt Hiểu vừa đóng cửa phòng, song song một đạo thanh âm nữ tử dễ