Ngày hôm nay đã là ngày thứ tư, nhìn thấy hạn định bảy ngày đã gần như trước mắt mà Lượng Vũ vẫn không có cách nào tìm được Bích lạc hoàng tuyền đan, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Nguyệt Hiểu độc phát thân vong. Nàng và Nguyệt Hiểu lưỡng tình tương duyệt, khó khăn lắm mới hiểu nhau, yêu nhau như vậy mà thật không ngờ trời cao lại trêu chọc hai người các nàng, gặp gỡ bên nhau sao quá ít mà tương tư ly biệt lại dài đằng đẵng không nguôi, nàng không cam lòng.
Ngón tay sờ nhẹ vào gương mặt thanh tú của Nguyệt Hiểu, từng giọt rồi lại từng giọt nước mắt cứ thay nhau rơi xuống từ gương mặt khuynh sắc khuynh thành của Lượng Vũ, dung nhan kiều diễm giờ đây ướt đẫm nước mắt... là luyến tiếc, tiếc cho mình không nhận ra nàng sớm hơn, là thương tâm, thương cho phần tình cảm này lại một lần nữa không vẹn toàn.
Kiếp trước, nàng và Nguyệt Hiểu thương tiếc cả đời, mà hiện tại cũng không có cách nào tư thủ suốt đời, lẽ nào chuyện của hai người các nàng còn phải chờ sang kiếp sau nữa hay sao?
"Quận chúa, có thể giúp ta một chuyện không?" Phong Dạ Hiểu bước vào đúng lúc Nguyệt Hiểu còn đang ngủ say, lặng lẽ đi vào trong phòng, nhẹ giọng nói với Lượng Vũ đang ngồi ở mép giường chăm sóc Nguyệt Hiểu.
Lượng Vũ đưa lưng về phía Dạ Hiểu, nhanh chóng lau đi giọt lệ trên mặt. "Có chuyện gì cần ta giúp?"
"Ta có phương pháp có thể cứu Tiểu tam." Giọng nói của Phong Dạ Hiểu vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng làm cho Lượng Vũ lập tức kích động.
"Ngươi nói cái gì?"
Dạ Hiểu không trả lời câu hỏi của Lượng Vũ, chỉ là hướng hai bên trái phải nhìn Thị Nguyệt phân phó: "Chờ một chút ta và quận chúa ra ngoài, Tiểu Tam giao cho ngươi chăm sóc, Thị Nguyệt."
Thị Nguyệt chỉ nắm chặt ống tay áo của Dạ Hiểu không buông: "Người dự định dùng cái phương pháp kia cứu chủ tử sao?" Nàng thật không muốn nghe câu trả lới nhưng nàng biết Dạ Hiểu đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, nàng cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn, bên này là Nguyệt Hiểu bên kia là Dạ Hiểu, nàng thật không muốn mất ai!
Dạ Hiểu khẽ thở dài, ôn nhu nhìn Thị Nguyệt: "Thị Nguyệt ngốc, ngươi đã theo ta lâu như vậy, còn không biết tính ta hay sao mà còn hỏi những câu như thế?" Chỉ cần có thể cứu Nguyệt Hiểu, muốn nàng làm cái gì nàng đều chấp nhận, dù có hy sinh tính mạng của nàng cũng không từ nan. Muội muội ngốc mà nàng yêu thương nhất đang nằm đó, một người hoạt bát đáng yêu vì một chút ham chơi của nàng mà trúng kỳ độc. Đây là nàng hại Nguyệt Hiểu, nàng nhất định phải cứu được Nguyệt Hiểu, cứu được muội muội thân yêu của mình.
Nghe vậy Thị Nguyệt mới buông lỏng tay ra, vừa khóc vừa nói: "Phong Dạ Hiểu, người thật sự là một kẻ đáng ghét, lúc nào cũng tự cho là mình đúng, người có nghĩ đến cảm xúc của chủ tử, của ta, khi người làm vậy không chứ?" Thị Nguyệt thương tâm mà khóc, từng giọt từng giọt nước mắt thấm đẫm mỹ nhan, cái kẻ vô tâm kia có biết thống khổ của nàng không chứ.
Phong Dạ Hiểu không để ý đến phản ứng của Thị Nguyệt, chỉ là quay đầu nhìn Lượng Vũ: "Quận chúa, ta muốn ngươi cùng ta đi gặp một người, một người có thể cứu Nguyệt Hiểu, ngươi đồng ý không?"
Từ lúc nhận thấy thái độ khác lạ của Thị Nguyệt, nàng biết rằng phương pháp mà