Sau khi hoàn thành quá trình dịch huyết, đến lúc chạng vạng Nguyệt Hiểu mới tỉnh lại.
"Nguyệt Hiểu, ngươi rốt cục tỉnh rồi!" Lượng Vũ vẫn canh giữ ở bên cạnh Nguyệt Hiểu từ lúc hoàn thành quá trình cho đến giờ. Nhìn thấy Nguyệt Hiểu tỉnh lại bình an vô sự, nàng thật sự vui mừng không biết nói điều gì, nhịn không được quá vui sướng mà khóc. Giờ đây không còn là giọt nước mắt đầy u buồn thống khổ, không còn là giọt nước mắt của ghen tuông hờn giận, lại càng không phải là nước mắt khi chính mắt nhìn ái nhân từ từ tiến vào quỷ môn quan.
Giọt nước mắt của Lượng Vũ bây giờ là vui sướng, là hạnh phúc, là an tâm. Ánh mắt nàng ánh lên nhiều tia hạnh phúc, gương mặt tuy thấm đẫm nước mắt nhưng vẫn không giấu được nỗi niềm hạnh phúc đang dâng lên trong lòng nàng. Nhưng so với vẻ vui sướng và hạnh phúc của Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu hoàn toàn không có một chút vui vẻ nào cả.
"Vì sao?" Nguyệt Hiểu đạm mạc hỏi Lượng Vũ, âm thanh lạnh lùng này làm cho Lượng Vũ ngạc nhiên không kém. "Vì sao ngươi phải gạt ta chứ? Quận chúa."
"Nguyệt Hiểu... Ngươi đang nói cái gì?"
Nguyệt Hiểu đem vết thương lúc trước trong quá trình dịch huyết lưu lại mà giơ lên, băng gạc quấn ở trên mặt vết thương trắng xóa, hiện tại xem ra chói mắt cỡ nào.
"Lúc đó tuy rằng ta bất tỉnh nhân sự nhưng ta vẫn còn cảm giác. Dù không nhìn thấy gì nhưng ta biết chuyện gì đang xảy ra." Lúc đó nàng cảm giác được Dạ Hiểu ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói chuyện, vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ nàng bình an. Cảm giác được máu của Dạ Hiểu tuôn trào, chảy vào thân thể của nàng, tuy rằng nàng không muốn nhận nhưng lại bất lực, không thể ngăn cản được gì hết.
Lượng Vũ khẽ thở dài, vốn biết việc này không gạt được Nguyệt Hiểu bao lâu nhưng cũng không nghĩ lại nhanh như vậy. Nàng thật sự không muốn Nguyệt Hiểu đau lòng, dù biết chắc chuyện sẽ như thế này nhưng nhanh quá cũng không tốt.
"Nguyệt Hiểu, gạt ngươi để tiến hành dịch huyết là do chúng ta sai nhưng bởi vì chúng ta đều luyến tiếc, đều không thể đứng nhìn ngươi chết, lại không thể có biện pháp nào khác có thể cứu ngươi."
"Lẽ nào... vì mạng sống này mà ta nhẫn tâm nhìn người thân vì ta mà bị tổn thương? Mạng sống này có đáng giá đến thế không chứ?" Nước mắt của Nguyệt Hiểu khẽ trào ra, khóe mắt đỏ hoe, dù cứng rắn, dù không muốn giờ phút này mình yếu đuối nhưng cuối cùng nhịn không được rơi xuống nước mắt. Từ nhỏ nàng đã không xem sống chết ra gì, mỗi ngày nàng đã có đủ khoái hoạt vui buồn nhưng giờ đây lại dùng mạng của Dạ Hiểu đổi lấy, Dạ Hiểu hi sinh cho nàng quá nhiều rồi, nàng không muốn, không muốn bất cứ ai dù là Lượng Vũ, Dạ Hiểu hay Thị Nguyệt vì nàng mà tổn thương, nàng không thể chấp nhận. Tại sao có thể như vậy? Sự tình tại sao lại diễn biến thành ra như vậy chứ?
"Tỷ của ta đâu? Ta muốn đi gặp nàng ấy."
"Nàng ở gian phòng bên cạnh, còn chưa có tỉnh lại." Biết ngăn cản cũng vô ích, Lượng Vũ cũng chỉ có thể cùng Nguyệt Hiểu đi tìm Phong Dạ Hiểu. Nàng biết giờ phút này Nguyệt Hiểu đang rất đau lòng tự trách bản thân, đôi khi Nguyệt Hiểu giống một đứa trẻ dễ bị nàng ăn hiếp, khi dễ nhưng Nguyệt Hiểu chỉ như vậy trước một mình nàng. Thật ra Nguyệt Hiểu là một người rất biết suy nghĩ cho người khác. Giờ phút này vì mình mà người thân an nguy chưa rõ, hỏi sao Nguyệt Hiểu không lo lắng.
--------------------------------------------------------------------------------
Ngâm Phong còn đang chờ người ra tiếp kiến, lần thứ hai trở lại Sở quận vương phủ, chỉ là lần này có thêm Văn Nhân Tuyền cùng Tài Nguyên, Quảng Tiến.
"Ngâm Phong cô nương, tại sao lại đến nữa rồi?" Sở quận vương kinh ngạc nhìn đoàn người Ngâm Phong lần thứ hai đến bái phỏng, hiển nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Uy, lão đầu, mau gọi Thần Hi quận chúa đi ra! Tự nhiên đem Tiến Bảo nhà chúng ta lưu lại