Nghe xong những lời nói của Thị Nguyệt, trước hết Văn Nhân Tuyền cho mọi người lui xuống, để lại không gian trầm lặng chỉ còn mình nàng và Phong Dạ Hiểu.
Hồi tưởng lại những gì vừa rồi Thị Nguyệt nói, thật làm cho Văn Nhân Tuyền cảm thấy không thể suy nghĩ được gì khác: "Phong Dạ HIểu, Thị Nguyệt nói với ta, ngươi vì muốn gặp ta, vì tin tưởng ta có thể giải độc cho ngươi nên mới quyết định dùng dịch huyết thuật cứu Phong Nguyệt Hiểu, có phải như thế không?"
Đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ của Phong Dạ Hiểu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt ôn nhu cùng vô vàn yêu thương. "Nếu như lời Thị Nguyệt nói chính là sự thật, vì sao ngươi nhẫn tâm một lần rồi lại một lần thương tổn ta? Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc ta là cái gì?"
Văn Nhân Tuyền đã cố nén đi những giọt nước mắt, nhưng giờ đây nàng không thể kiềm chế được nữa rồi, lệ cứ tuôn rơi trên gương mặt diễm lệ của nàng. Một giọt, hai giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy rơi xuống trên giường, thấm ước cả y phục của Dạ Hiểu, thậm chí cả khuôn mặt của nàng ấy. Hơn nữa Văn Nhân Tuyền một câu thương tâm cùng đầy rẫy ngữ khí ai oán, cuối cùng làm cho Dạ Hiểu hôn mê đã lâu bỗng có động tĩnh...
------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó, Lượng Vũ ở trong phòng nhìn chăm chú vào gương mặt không ngớt mệt mỏi của Nguyệt Hiểu, trong mắt tràn đầy bi thương.
"Xin lỗi Nguyệt Hiểu. Ta không biết chuyện này lại đả kích đối với ngươi lớn như vậy, thế nhưng... Ta thật sự không có khả năng đứng nhìn ngươi đi vào tử vong. Kiếp trước của chúng ta bởi do ta nhát gan dẫn đến chúng ta thương tiếc cả đời. Mà nay tái sinh, cho dù chúng ta lưỡng tình tương duyệt, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào bên nhau cả đời. Ta thật sự không cam lòng. Ta biết rằng ngươi nhất định trách ta ích kỷ, thế nhưng... Ta thật sự không có cách nào khác nên mới đồng ý kế hoạch của Dạ Hiểu. Thật sự xin lỗi, Nguyệt Hiểu..." Hai tay của Lượng Vũ nắm chặt tay Nguyệt Hiểu, liên tục hướng nàng nói xin lỗi.
'Kiếp trước nợ tình kiếp này trả, nhân gian tất nhiên là hữu tình.' Cho dù Thần Hi quận chúa tính tình băng lãnh nhưng khi đối mặt với tình ái thì cũng giống như là một người bình thường thôi, vì tình mê.
------------------------------------------------------------------
"Quận chúa... Hiện tại người có thể ra đây một chút hay không?" Không biết qua bao lâu, thanh âm của Thị Nguyệt đột nhiên ở ngoài cửa vang lên.
Lượng Vũ cuống quít lau khô nước mắt trên mặt, nhìn xem tình hình của Nguyệt Hiểu, xác định còn lâu nàng ấy mới tỉnh lại, sau đó mới đi ra mở cửa phòng. "Thị Nguyệt, có việc sao?"
Thị Nguyệt thấy hai mắt của quận chúa sưng đỏ, cũng hiểu nàng ấy lần thứ hai thương tâm chuyện của Nguyệt Hiểu. "Dạ Hiểu tiểu thư đã tỉnh, nàng hy vọng có thể gặp người."
"Phong Dạ Hiểu rốt cục đã tỉnh lại!" Khi nghe được tin tức này, Lượng Vũ không nhịn được tăng nhanh cước bộ để đi đến gian phòng của Dạ Hiểu. Vừa mở rộng cửa liền thấy ngoại trừ Văn Nhân Tuyền, còn có Mị Nhi cùng với mọi người của Bách Thảo Đường đều ở trong phòng.
"Quận chúa, chuyện của Tiểu tam thật sự đa tạ ngươi!" Phong Dạ Hiểu lúc này suy yếu nằm ở trên giường, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
"Dạ Hiểu, rốt cục ngươi đã tỉnh! Ngươi có biết Nguyệt Hiểu lo lắng cho ngươi bao nhiêu hay không?" Lượng Vũ nhìn Dạ Hiểu hôn mê lâu ngày nay tỉnh dậy, trong lòng không khỏi hài lòng.
"Ta biết Tiểu tam lo lắng cho ta cỡ nào..." Dạ Hiểu vẫn cứ mỉm cười nói chuyện, tựa như nàng lo lắng cho bệnh tình của