Sau khi nói toàn bộ câu chuyện với Sở Vương phi, Nguyệt Hiểu vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lượng Vũ dành cho nàng, thân ảnh này của Lượng Vũ làm cho nàng thương tâm không thôi, nhưng nàng không thể tiếp tục ở lại. Chưa kể đến tội khi quân, Nguyệt Hiểu sợ nàng lại vì chút cảm xúc của chính mình mà giận chó đánh mèo, làm tổn thương Lượng Vũ. Dù đau khổ, dù khó chịu đến mấy cũng xin để một mình nàng gánh chịu mà thôi.
"Quận chúa, Vương phi mời người vào trong nói chuyện." Ngữ khí này của Nguyệt Hiểu như một kẻ xa lạ, âm thanh lãnh đạm còn mang chút lạnh lẽo, đây là thanh âm tha thiết mà nàng vẫn thường nghe hay sao, sao mà xa lạ đến thế, thanh âm này cũng làm cho Lượng Vũ rụt tay về không dám vươn ra nữa.
Tâm... Cái cảm giác này là chua xót, là đau khổ, cảm xúc không nói nên lời, đau từng khúc ruột... Thật sự không thể trở lại như trước được hay sao, không thể tha thứ cho nàng được hay sao.
"Nguyệt Hiểu..." Hôm nay ngươi hận ta đến mức một cái liếc mắt nho nhỏ cũng không thể nguyện ý cho ta hay sao? Là Lượng Vũ ta thiếu ngươi quá nhiều hay trong lòng ngươi đã không còn ta nữa rồi?
"Quận chúa còn có gì phân phó?" Nguyệt Hiểu xoay mặt đi nơi khác, nàng là không dám, không dám nhìn thẳng vào Lượng Vũ.
Nhìn sự lãnh đạm này của Nguyệt Hiểu, gương mặt của Lượng Vũ nổi lên cười khổ: "Xin lỗi Nguyệt Hiểu, ta đã làm ngươi thương tâm."
Nghe vậy thân thể Nguyệt Hiểu cứng đờ, càng không dám quay đầu nhìn Lượng Vũ, chỉ sợ vừa quay đầu lại nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ kia, đáy lòng nàng càng không nỡ rời xa, không nỡ từ bỏ... Mà một bên này, Lượng Vũ đứng nhìn nhưng không biết rằng đáy lòng của Nguyệt Hiểu đang như tơ vò, nhiều thứ cảm xúc như đánh nhau trong đó.
"Vô luận như thế nào, ta mong muốn... ngươi có thể sống hạnh phúc." Chỉ có sống, nhân sinh mới có hi vọng. Mà nguyện vọng này cũng là ước nguyện ban đầu của nàng và Phong Dạ Hiểu.
Một lát sau, khi mà thân ảnh của Lượng Vũ đã xa khuất trước mặt Nguyệt Hiểu, thì đâu đó trong không khí bỗng vang lên một thanh âm yếu ớt: "Lượng Vũ, ngươi có biết hay không? Ngươi chính là hạnh phúc của ta..." Thế nhưng hiện tại nàng không có tư cách, càng không có khả năng đem lại hạnh phúc cho Lượng Vũ, chỉ có thể buông tay.
Chuyện tình này là ai đúng ai sai, Lượng Vũ một lòng muốn cứu Nguyêt HIểu không tiếc gì cả, còn Nguyệt Hiểu vì Lượng Vũ mà buông tay không muốn tổn thương nàng. Hai nàng trong cái vòng luẩn quẩn của trò chơi ái tình không biết nơi nào mới là hạnh phúc, hi sinh vì nhau nhưng không thể nói nên lời, là yêu là thương... sao kẻ có tình lại không được ở bên nhau kia chứ?
-------------------------------------------------------------------------
"Vũ nhi, con viết một phong hưu thư đưa cho Nguyệt Hiểu đi, ngày mai ta sẽ xin với Vương gia thượng tấu triều đình, sau đó con và Nguyệt Hiểu liền không còn quan hệ." Sở Vương phi ngay khi thấy Lượng Vũ một bước vào trong phòng, liền đưa ra mệnh lệnh cho nàng.
Mặc dù trong thâm tâm Lượng Vũ đã biết, đã dự đoán được tất cả nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ: "Mẫu phi, nhất định phải làm như vậy sao chứ?" Nàng luyến tiếc Nguyệt Hiểu, thật sự rất luyến tiếc...
"Vũ nhi, con có nghĩ đến hay không, tuy rằng chúng ta không truy cứu chuyện Nguyệt Hiểu nữ phẫn nam trang, thế nhưng giấy không thể