Nguyệt Hiểu vừa về đến nhà liền thấy trong Phong gia vô luận là nam hay nữ đều mang theo dáng tươi cười khả nghi nhìn nàng.
"Uy, các ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì?" Trong lòng Nguyệt Hiểu cảm thấy khó hiểu, lại bị những ánh mắt kia làm cho nàng cảm thấy thật không tự nhiên tí nào, bước chân cũng bất giác lùi về sau.
"Quận mã gia!" Đứng trong đám người, Đông Nhi đang bị những người khác dồn vào bên trong nhưng thanh âm của nàng bị Nguyệt Hiểu nghe được.
"Đông Nhi? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Nguyệt Hiểu kinh ngạc nhìn người bất ngờ xuất hiện ở chỗ này, trên tay nàng đang cầm dụng cụ vẽ mới mua, cũng vì sự xuất hiện của Đông Nhi mà giật mình rơi xuống.
"Ta và quận chúa cùng đến, người không thấy được nàng hay sao?" Đông Nhi nghi hoặc hỏi nàng một câu, làm cho tâm của Nguyệt Hiểu đang tĩnh mịch tựa mặt hồ liền nổi lên không ít rung động.
"Quận chúa... đến?" Lượng Vũ đến tìm nàng sao? Nàng không có nghe lầm chứ?
"Nguyệt thiếu gia, vị tiên nữ kia của người được lão gia, phu nhân cùng Tinh thiếu gia dắt về phía hậu viện rồi." Đại ngốc là một người trung hậu, liền đem mọi chuyện phát sinh trong nhà nhất nhất nói ra tất cả cho Nguyệt Hiểu tường tận.
Vì vậy Nguyệt Hiểu một đường phóng nhanh như bay, vừa chạy đến hậu viện liền nhìn thấy cha nương cùng Tinh Hiểu mặt mang dáng tươi cười lấy tay chỉ về hướng thư phòng. Không còn cách nào khác, Nguyệt Hiểu vừa mở cửa ra liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đây không phải là người mà nàng ngày nhớ đêm mong hay sao? Người đó hiện tại đang đứng ở trước mặt của nàng!
"Quận chúa..." Thật là ngươi hay sao? Nàng không phải đang nằm mơ chứ? Nguyệt Hiểu nhịn không được chớp chớp mắt vì còn tưởng chính mình đang nhìn ra ảo giác, đến lần thứ hai mới xác nhận được người trước mắt là thân ảnh chân thật chứ không phải là ảo giác.
Chỉ thấy người nọ dung nhan tuyệt thế, vung lên dáng cười mê hoặc nhân tâm, một đôi mắt đẹp chính là chứa đựng ngàn vạn thâm tình đang nhìn nàng: "Nguyệt Hiểu, ta đến tìm ngươi rồi đây." Ta tìm một thứ quý giá mà ta đã vô tình đánh rơi.
Nguyệt Hiểu sững sờ nhìn Lượng Vũ, kia là tuyệt thế dung nhan mà đáy lòng nàng mong nhớ, trên mặt tràn đầy vui sướng, bởi vì quận chúa thật sự đến tìm nàng rồi!
"Quận chúa..." Ngươi có biết ta nhớ ngươi nhiều đến thế nào hay không? Mỗi khi đêm khuya thanh tĩnh, ánh trăng dịu nhẹ thay thế cho cái nắng gắt gao của mặt trời, giữa cái tĩnh lặng của đêm đen, không còn bất cứ âm thanh xô bồ nào của cuộc sống thường ngày. Nguyệt Hiểu luôn luôn không thể an tâm đi vào giấc ngủ, bởi vì Lượng Vũ không có ở bên người.
Cái nỗi cô đơn khi không có Lượng Vũ bên cạnh cứ từng đêm từng đêm cuộn dâng trong lòng nàng, vắng lặng tĩnh mịch, còn đâu tiếng cười nói hôm nào, còn đâu thanh âm âu yếm cùng vô vàn trìu mến. Cái lạnh của đêm đông như rét buốt, không một vòng tay ấm áp, không một cái ôm nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm yêu thương, xa lắm một thời tay trong tay để đôi trái tim yêu cùng chung nhịp đập, nàng nhớ Lượng Vũ tha thiết.
Nàng và Lượng Vũ ngăn cách nhưng lại không dám len lén thượng kinh nhìn nàng ấy, không thể làm gì khác hơn là dùng hình ảnh Lượng Vũ khắc trong suy nghĩ nàng, cố gắng họa ra, đem vào đó bao nỗi tương tư tình cảm.
"Quận chúa, tại sao ngươi lại đến đây chứ? Không phải là ngươi đang ở kinh thành hay sao?"
"Bởi vì ngươi ở chỗ này, vì