"Rất xin lỗi, Quận chúa. Hiện tại ta không có cách nào đối mặt với ngươi được..." Khi trong phòng chỉ còn hai người, một gã thư sinh bình thường luôn mang theo dáng tươi cười, lúc này đây sắc mặt tối tăm cự tuyệt nàng đến gần, muốn vươn tay ra cũng không được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay mà thôi...
"Ngươi đừng chạm vào ta!" Lại một lần nữa câu nói này của Nguyệt Hiểu thật làm cho tâm nàng đau đớn không thôi, mà thử nghĩ xem, một người mà nàng yêu đến tận xương tủy, vậy mà giờ đây lại cự tuyệt nàng đụng chạm, vào giờ khắc này nàng nhất thời nghĩ mình đã mất đi tất cả.
"Tất cả đều là do ngươi hại! Nếu không phải do ngươi, hiện tại tỷ của ta sẽ không nằm ở trên giường sinh tử chưa rõ... Tất cả đều là do ngươi, Trầm Lượng Vũ!" Tai nghe người nọ liên tục trách cứ, cho dù biết người nọ đang phát tiết tâm tình vì giận quá mà không thèm suy nghĩ, nhưng những câu nói này cũng làm cho tâm của nàng như vỡ vụn! Nàng là quá yêu người đó cho nên chỉ cần người đó còn sống, mọi chuyện còn lại cho dù như thế nào nàng cũng nguyện chấp nhận...
"Ta biết hiện tại ngươi rất hận ta, Nguyệt Hiểu. Thế nhưng chỉ cần ngươi có thể sống sót, muốn ta làm chuyện gì cũng đều có thể, bởi vì... ta yêu ngươi!"
Trong thời gian ngắn, sau khi nàng viết xong hưu thư, sáng sớm hôm sau liền phát hiện người đã không còn ở trong phòng, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ, chỉ một vài vật dụng cá nhân của nàng ấy là biến mất, thân ảnh cũng không còn thấy đâu.
Trong cuộc đời của Lượng Vũ, lần đầu tiên nàng buông bỏ lý trí cùng tất cả giáo dưỡng, nào là nhân sinh nào là sách thánh hiền, lục tung khắp mọi nẻo đường trong kinh thành, dùng tất cả quyền hành chỉ để tìm một thân ảnh mà nàng đã khắc ghi trong tim, một đời quyến luyến, chỉ tiếc... tất cả đều vô dụng.
"Nguyệt Hiểu, tại sao ngươi... Tại sao ngươi lại có thể quyết định như vậy?" Cứ như vậy mà bỏ đi, ngay cả nói lời từ biệt cũng không có. Tại sao ngươi lại quyết định như thế chứ?
Từ buổi sáng tìm đến nửa đêm, mãi cho đến khi Phụ vương và Mẫu phi tự mình tìm đến nàng, nàng mới dừng lại cước bộ, quay đầu lại nhìn song thân của nàng, lặng lẽ không nói gì.
"Vũ nhi, con đừng như vậy, nếu Nguyệt Hiểu biết con như vậy sẽ thương tâm lắm, nàng ấy cũng sẽ không dễ chịu!" Sở Vương phi đi đến, đem Lượng Vũ giờ đây như kẻ mất hồn mà ôm vào trong lòng, muốn đem đến cho nàng một chút thoải mái.
Mà Lượng Vũ cũng giống như nhi đồng còn nhỏ tuổi, đem hết tất cả sự chua xót chất chứa trong lòng phát tiết hết ra!
"Mẫu phi, tại sao nàng lại có thể cứ như thế mà đi cơ chứ? Vì sao? Cho dù là ta lừa gạt nàng, nàng cũng không thể đối với ta như vậy! Lẽ nào nàng không biết ở trong lòng ta nàng quan trọng bao nhiêu hay sao?"
Sở Vương phi chỉ là trầm mặc không nói, cho đến khi Lượng Vũ khóc mệt mỏi, mới nhỏ giọng nói: "Vũ nhi ngoan, Nguyệt Hiểu làm sao không biết nàng ở trong lòng con quan trọng bao nhiêu, cho nên nàng mới không muốn liên lụy chúng ta, vì vậy... Nàng mới phải len lén ly khai."
Bởi vì Nguyệt Hiểu biết, nếu nhìn thấy Lượng Vũ thì những quyết định kia nhất định sẽ dao động, chần chừ không thể ra đi, vì vậy mới ra đi mà không nói lời từ biệt. Thế nhưng... bây giờ không thể nói, cần một khoảng thời gian nữa.
"Vũ nhi, con cố gắng nhẫn nại một khoảng thời gian nữa, chờ khi thời cơ đến Mẫu phi tự nhiên sẽ đem tất cả nguyên do một chữ cũng không giấu giếm