Tối đó vì làm cho Lượng Vũ tức giận quá mức nên Phong Nguyệt Hiểu bị nàng ấy điểm huyệt, không thể động đậy. Mãi cho đến sáng ngày hôm sau khi Lượng Vũ tỉnh dậy mới giúp nàng giải huyệt, nhưng đứng bấy nhiêu đó canh giờ không nhúc nhích cũng đủ làm cho tay chân nàng nhũn ra, cả người không còn chút sức lực, lại thêm nhiễm phong hàn vào người. Thật là phải nói đừng bao giờ chọc giận Quận chúa nhà ta, không thì thân này không biết sẽ còn ra sao đây.
Chỉ là... lần này Quận chúa quyết tâm không để ý đến nàng nữa, kể cả khi nàng bệnh thật trầm trọng, Lượng Vũ thủy chung không đến thăm nàng một lần.
"Haiz..." Bước chân lơ đãng trên đường cái, trong lòng bao nhiêu suy tư rối rắm, đây không biết là tiếng thở dài thứ mấy của Nguyệt Hiểu. Nàng nên làm gì mới có thể khiến cho Lượng Vũ cùng nàng hòa hảo trở lại như trước đây kia chứ? Lão cha truyền thụ chiêu thuật đã không dùng được, hơn nữa... lúc này hắn còn đang nằm ở trên giường, tự thân khó bảo toàn thì làm sao có thể giúp nàng được kia chứ!
"Phong công tử!" Một đạo thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử ở phía sau Nguyệt Hiểu vang lên. Đáng tiếc trong đầu cứ mãi suy nghĩ làm cách nào cùng Lượng Vũ giảng hòa nên Nguyệt Hiểu đối với không gian xung quanh cũng không nghe thấy gì.
"Phong công tử!" Người nọ thấy Nguyệt Hiểu không hề phản ứng nhịn không được vỗ vai Nguyệt Hiểu, chỉ như vậy nàng ấy mới thoát khỏi cái cảnh như người trên mây mà chú ý đến người phía sau lưng mình.
Nguyệt Hiểu chậm rãi xoay người lại: "Lạc Nhạn cô nương, tại sao ngươi lại ở đây chứ?"
"Ta chỉ là muốn đi vòng vòng dạo phố, thuận tiện mua vài món đồ, lại không nghĩ rằng có thể trùng hợp gặp được công tử ở đây, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà." Gương mặt mỹ lệ của Lạc Nhạn xuất hiện dáng tươi cười cùng khuôn mặt ảm đạm của Nguyệt Hiểu lập tức thành hai thể đối lập.
"Phong công tử, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt hình như không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?" Phong Nguyệt Hiểu lần thứ hai thở dài, đem mọi chuyện hiểu lầm phát sinh với Lượng Vũ không e dè nói cho Lạc Nhạn rõ.
"Thật ngại ngùng, thì ra tất cả là bởi vì ta nên làm cho Phong công tử cùng Trầm tiểu thư cãi nhau." Thần sắc Lạc Nhạn không che giấu được nước mắt tuôn rơi trên khóe mi, chuyện này thật làm cho Nguyệt Hiểu thẹn thùng, bối rối không biết nên làm thế nào mới phải.
"Lạc Nhạn cô nương, ngươi cũng là nữ tử, ngươi nói ta nên làm gì mới có thể làm cho Lượng Vũ tha thứ cho ta kia chứ?" Nguyệt Hiểu nhăn mày hỏi, muốn nhờ Lạc Nhạn nghĩ cách giúp nàng, tâm tình của nàng lúc này thật không biết nên nghĩ như thế nào cho đúng.
Đôi mắt của Lạc Nhạn nhìn Nguyệt Hiểu đang đứng ở trước mặt, mà trong thâm tâm chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của Lượng Vũ, thoáng chốc cũng không che giấu chút đau khổ trên gương mặt xinh đẹp.
"Phong công tử, tiểu nữ nghĩ chắc là công tử đã có biện pháp mới đúng chứ, tiểu nữ tin tưởng chỉ cần công tử làm mọi chuyện với tất cả lòng chân thành, Trầm tiểu thư nhất định sẽ cùng người hòa hảo như lúc ban đầu mà thôi."
Nghe vậy Nguyệt Hiểu không khỏi suy nghĩ sâu