Sắp đến chạng vạng Lượng Vũ mới từ cửa hàng trở về, chỉ là vừa bước vào phòng khách tự nhiên phát hiện không khí trầm lặng, cử chỉ của mọi người thật khác lạ, rất ảm đạm, chỉ có Phong phu nhân là đặc biệt có tinh thần mà thôi.
"Quận chúa, ngươi đã về rồi!" Phong phu nhân cười ha hả nói với Lượng Vũ.
"Phu nhân, Nguyệt Hiểu đâu rồi?" Lượng Vũ đưa mắt nhìn xem hai bên trái phải, nàng không thấy hình bóng của một người mà nàng luôn nhớ mong.
"Tiểu tam, nàng còn ở trong phòng, đoán chừng là còn đang ngủ." Mà Phong phu nhân vừa nói vừa mang theo nét mặt trộm cười nhìn chằm chằm Lượng Vũ, làm cho Lượng Vũ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Như vậy... Ta về phòng trước." Nói xong, Lượng Vũ vội vàng bước nhanh về phía phòng của Nguyệt Hiểu, dáng đi của nàng vội vàng như đang né tránh một cái gì đó.
Bởi vì gian phòng của Nguyệt Hiểu nằm cách phòng khách không xa lắm, vì vậy Lượng Vũ chỉ đi vài bước trong chốc lát thì đã đến trước cửa phòng. Lượng Vũ cố bước đi thật nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cho Nguyệt Hiểu đang ngủ say bị giật mình tỉnh giấc.
Nhưng hình như Nguyệt Hiểu có cảm giác Lượng Vũ đã về, hơi mở hai mắt: "Lượng Vũ, ngươi đã về rồi!"
Lượng Vũ ngồi ở mép giường, tay nhẹ vỗ về gương mặt thanh tú của Nguyệt Hiểu: "Sao lại tỉnh rồi? Ta làm ồn khiến ngươi tỉnh giấc à?"
Gương mặt của Nguyệt Hiểu thoải mái mà áp vào đôi bàn tay đang lạnh ngắt của Lượng Vũ, khóe môi cũng mỉm cười thật tươi: "Không có, là ta ngủ không say lắm, rất dễ tỉnh."
"Thật vậy chăng?" Lượng Vũ cúi đầu, đôi mắt mỉm cười nhìn Nguyệt Hiểu.
Nguyệt Hiểu thấy thế chỉ là vươn hai tay lên ôm lấy cổ của Lượng Vũ, muốn kéo Lượng Vũ gần sát lại với thân mình. "Quận chúa, ta thấy hình như ngươi càng ngày càng có nhiều nghi vấn nha, sao rồi, phải chăng là ngươi hết tin tưởng ta chăng?"
Lúc này nửa người trên của Lượng Vũ đã rất gần thân thể của Nguyệt Hiểu, động tác gần gũi tiếp xúc như vậy khiến Lượng Vũ không thể khắc chế tim mình không khỏi đập nhanh lên, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
"Nguyệt Hiểu..."
Tai nghe giọng nói của Lượng Vũ giống như câu dẫn hồn phách, yêu mị lả lơi, bất giác Nguyệt Hiểu hôn lên đôi môi mềm mại của Lượng Vũ, đem đầu lưỡi vươn ra mà thưởng thức vị ngọt nơi đôi môi mềm mại của người yêu, làm cho Lượng Vũ một trận tim đập nhanh, nhịn không được hưởng ứng Nguyệt Hiểu, hai người một trận nóng bỏng kẻ tung người hứng mà dây dưa.
Rời môi, hai người dường như kéo ra sợi chỉ mỏng, có thể thấy được vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.
"Quận chúa..." Từ trước đến nay đôi mắt của Nguyệt Hiểu luôn luôn trong suốt không chứa một chút dục vọng, vậy mà lúc này cũng nhiễm ánh màu tình dục. "Ta nghĩ ta muốn ngươi, có thể chứ?"
Mà Lượng Vũ còn đang chăm chú nhìn vào Nguyệt Hiểu, gương mặt tuyệt mỹ của nàng cũng hiện lên một rặng mây đỏ, đối với tình huống trước