- Vậy anh muốn thứ gì ở tôi?
Hứa Phong Đàm không cười nữa, anh ta nghiêm nghị nhìn Đường Tam rồi ra lệnh:
- Lôi hắn ra ngoài.
Những người còn lại đều hiểu ý tứ của anh nên chủ động rời khỏi phòng bao.
Chúc Tự Đan thấy bất an nên gặng hỏi:
- Anh định đưa anh ấy đi đâu vậy? Hứa Phong Đàm, đừng làm gì để hối hận.
Hứa Phong Đàm nhíu mày lại vì thái độ lo lắng của cô ấy, đợi cho bọn họ ra hết bên ngoài thì anh ngoắc tay gọi cô lại:
- Lại đây.
Anh vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi sự lưỡng lự của cô.
Chúc Tự Đan nắm vạt áo khoác thật chặt rồi tiến tới chỗ của anh.
Cô rất sợ, nhịp tim đang tăng rất nhanh cùng đó là sự run rẩy.
Cô cần điểm tựa nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Hứa Phong Đàm dần mất kiên nhẫn, anh nhíu mày rồi cất giọng:
- Nhanh lên, tôi không thích chờ đợi.
Chúc Tự Đan nhắm mắt lại rồi làm liều, cô ngồi cạnh Hứa Phong Đàm nhưng anh lại lớn tiếng quát:
- Ai cho cô ngồi?
Trong lòng của cô dấy lên sự xấu hổ, anh là ai mà có thể ra lệnh cho cô, có quyền ngăn cấm cô? Bởi vì cô đang ở thế yếu nên không thể làm gì khác, đành đứng dậy.’
Hứa Phong Đàm quan sát cô một lượt, cô đang mặc quần áo khá đơn giản, cũng không hở hang gì.
Một vài giây sau, anh nhìn lên gương mặt cô không rời, anh biết cô sợ hãi nên càng muốn dọa dẫm nhiều hơn.
Bỗng trong anh nảy ra ý nghĩ.
- C ởi quần áo ra.
Chúc Tự Đan bất ngờ mở mắt, cô không dám tin vào tai của chính mình, anh kêu cô phải c ởi quần áo, để làm gì? Nếu như chỉ muốn làm nhục cô thì thiếu gì cách mà phải làm cái trò đê tiện như vậy cơ chứ?
Cô lúng búng hỏi:
- Tại sao?
Hứa Phong Đàm nhìn cô chằm chằm với ánh mắt thâm sâu, sau cùng lại nhíu mày khó chịu trả lời:
- Cô còn muốn ra điều kiện với tôi?
Chúc Tự Đan không dám nói gì thêm, lập tức chạm vào áo khoác ngoài, động tác rất chậm, cực kỳ chậm.
Nó vô tình k1ch thích sự kiên nhẫn của anh, từ đầu tới cuối, anh đều nhún nhường cô một bước nhưng bắt anh chờ đợi thì thật khó.
Bàn tay nhỏ bé của Chúc Tự Đan lưỡng lự ở vạt áo phông trắng, cô nâng nó lên cao rồi lại hạ thấp xuống, khi vùng bụng mới hiện ra một lát thì lại buông thõng tay xuống, cô không đủ can đảm để làm.
Hứa Phong Đàm chủ động hỏi:
- Nếu cô không làm được có thể không làm, tôi không tiễn, tự mở cửa mà về.
Chúc Tự Đan đã mạnh dạn hơn khi nghe thấy câu nói đó, nhưng khi áo phông mới tới bụng thì Hứa Phong Đàm liền đứng dậy, anh bế bổng cô lên rồi di chuyển đến phòng ngủ khác.
Từ đầu tới cuối, cô đều không chống cự, thậm chí còn ôm cổ anh, mùi hương bạc hà quen thuộc bỗng sộc lên mũi hoà quyện với một chút mùi thuốc lá cao cấp làm cho cô càng thêm bất an hơn.
Khi anh đặt cô lên giường, cô cứ nhắm mắt chặt lại nhưng anh chẳng quan tâm.
Anh lập tức cởi áo của cô ra, tiếp đó là cởi áo ngoài của mình, rất nhanh chóng để trần thân trên.
Bàn tay của Chúc Tự Đan ngăn tay của anh lại khi anh có ý định c