- Anh à, trưa nay về ăn cơm với em nhé.
Hứa Phong Đàm ban đầu còn khác bất ngờ vì cô ấy chủ động gọi, sau đó thì anh lại càng bất ngờ hơn vì được cô ấy gọi về ăn cơm.
Đây là cuộc sống vợ chồng mà bấy lâu nay anh mong đợi rồi.
Anh còn đang ở chợ, đàn em của anh nói ồn ào vào điện thoại nên khiến anh khó nghe, anh giữ điện thoại rồi mắng nhiếc.
- Mấy thằng kia im lặng hộ cái.
Thói côn đồ đó nhanh chóng tắt đi khi anh hỏi lại cô:
- Em nói gì cơ?
Chúc Tự Đan bình tĩnh nói lại lần nữa:
- Trưa nay anh về sớm ăn cơm cùng em nhé.
Hứa Phong Đàm vui thầm trong lòng, anh đã từng tưởng tượng ra một khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, chỉ là không nghĩ cô ấy lại thông suốt sớm như vậy.
Anh tươi cười đồng ý.
- Được.
Bọn đàn em của Hứa Phong Đàm lén lút bàn tán vì sợ bị phát hiện.
- Chúng mày thấy chưa, đại ca có vợ rồi nên thay đổi đó, từ giờ phải biết ý nghe chưa?
Người nói là Đường Tam, thường được gọi là Tam ca, cậu ta là người đi theo Hứa Phong Đàm đã lâu nhưng dù vậy thì vẫn không có ngoại lệ.
Hứa Phong Đàm nhanh chóng hoá thân thành tên dân đen mà mắng họ.
- Làm việc đi, hôm nay không thu hết phí thì đừng ăn cơm.
- Vâng ạ.
Bọn họ lập tức vâng dạ rồi phân nhau đi khắp ngõ ngách ở chợ.
Chỗ này là nơi chợ búa, vô cùng phức tạp, họ có thể cãi chửi nhau như thế kia ở chợ chỉ vì mớ rau, hay chỉ vì lạng thịt.
Nơi anh đang đứng chính là quầy bán chè của mẹ vợ, cũng chính là mẹ ruột của Chúc Tự Đan - Mai Vu Đồng.
Vì bà ấy đang mải làm nên không nhìn xem người đứng đợi mua đồ là ai mà chỉ hỏi:
- Cậu thanh niên muốn mua chè gì nhỉ?
Hứa Phong Đàm liền hỏi:
- Hôm nay mẹ bán đắt chứ?
Khi nghe thấy giọng nói của anh thì bà ấy liền tỏ ra không vui nhưng sau đó vì không muốn khó xử nên lại niềm nở đáp:
- Ừm, dạo này đắt khách lắm, cậu ngồi đi, tôi làm cho cậu một cốc chè thập cẩm nhé.
Hứa Phong Đàm lắc đầu, anh biết mẹ vợ cũng không ưa gì mình nên chỉ nói:
- Mẹ gói cho con một phần về cho Tự Đan nhé, chắc cô ấy nhớ chè của mẹ làm lắm.
Trong giây lát, đôi mắt của Mai Vu Đồng đỏ sọc lên vì vừa thương con lại vừa nhớ con, vì bà ấy vì bác trai ruột mà phải lấy Hứa Phong Đàm, một tên côn đồ chuyên đi thu phí bảo kê ở cái chợ này.
Hừ, thật nực cười, vì có nó mà tiệm chè bé bé của Mai Vu Đồng lại trở nên đông khách hơn chỉ vì họ muốn nịnh nọt tên khốn Phong Đàm kia.
Hứa Phong Đàm cầm lấy chè rồi rời đi, khi anh vừa rời đi thì Mai Vu Đồng không để ý cho lắm, mãi sau mới phát hiện ra anh để lại rất nhiều tiền cho bà.
Chỗ tiền này có thể mua cả hàng trăm cốc chè ấy chứ.
Mai Vu Đồng cắn răng cầm lấy rồi tiếp tục cần mẫn làm việc.
***
Trở về nhà, Chúc Tự Đan đã sớm dọn cơm đợi Hứa Phong Đàm.
Căn nhà của họ không lớn, không đẹp cũng chỉ gọn gàng nhưng vì nụ cười của Chúc Tự Đan mà Phong Đàm bỗng cảm thấy nó đẹp hơn bao giờ hết.
- Anh về rồi đây.
Chúc Tự Đan anh nhanh nhảu chạy ra khoác tay anh, cô chưa từng chủ động như vậy bao giờ nên làm anh hạnh phúc.
- Ngồi đi, hôm nay mừng kỷ niệm một tháng chúng ta cưới nhau đấy.
Em đã rất cất công chuẩn bị bữa cơm cho anh.
Hứa Phong Đàm mỉm cười, anh không đợi chờ mà lập tức cầm đũa ăn lấy ăn để, dù không quá nhanh nhưng cũng có thể cảm nhận được sự vội vàng ấy.
Chúc Tự Đan