Anh vừa nói đã bị cô kéo sát vào tường, Chúc Tự Đan nhanh chóng nhướn người lên cắn mạnh vào môi dưới của Hứa Phong Đàm.
- Anh thích chơi trò chơi, tôi sẽ chơi với anh, đừng kéo họ vào.
Hứa Phong Đàm cao hơn cô rất nhiều, anh có thể nhìn thấy rõ sự giận dữ của cô, cũng có thể thấu được sự táo bạo này.
Nhưng đối với anh, thế này là không đủ, anh xoay chuyển tình thế, ép mạnh cô vào tường.
Lưng của Chúc Tự Đan hơi đau nhưng anh không quan tâm, lập tức nắm chặt sau ót của cô rồi hôn ngấu nghiến bờ môi đỏ mọng kia một hồi lâu.
Môi lưỡi quấn quýt không rời, Hứa Phong Đàm chính là bị mật ngọt của chiếc miệng nhỏ xinh này, cũng bị sự sắc bén của nó mà đâm đ ến đau lòng.
Cho đến khi cả hai không còn thở được, anh mới chịu buông cô ra.
Cả thân thể của Chúc Tự Đan rã rời, đứng cũng không vững, chỉ có thể dựa vào người của Hứa Phong Đàm.
Khi cô định nói gì đó liền bị Hứa Phong Đàm chặn họng:
- Đồ đàn bà lẳng lơ.
Đến khúc này, Chúc Tự Đan liền bị tổn thương, anh ta nói cô lẳng lơ, đúng vậy, bây giờ cô làm gì còn hình tượng trong sáng như xưa.
Kể từ khi quen biết anh ta thì cô đã bị nhúng chàm rồi, làm gì có gì để thanh tẩy được nữa.
Tâm cơ của cô cũng không còn đơn giản như trước, bây giờ làm việc gì cũng phải suy tính, cẩn thận từng bước vì sợ sẽ ảnh hưởng đến người vô tội, nhất là sợ mình bị đoạt mất tự do.
Hứa Phong Đàm không hề bị vẻ mặt tổn thương của cô ấy lung lay, anh tàn nhẫn buông lời:
- Cô đang yêu Vương Tiểu Thông, vậy mà lại có thể lôi kéo người đàn ông của bạn thân mình để làm việc mờ ám.
Hai bàn tay của Chúc Tự Đan đã sớm nắm chặt thành quả đấm, thời khắc này, cô chỉ muốn đấm cho anh ta vài cái nhưng không thể, cô biết mình vô dụng.
Nhưng đôi khi vô dụng cũng hữu dụng mà.
Cô bật cười ma mị rồi nhìn anh, tự tin nói:
- Không phải người nào đó cũng rất thoả mãn hay sao?
Hứa Phong Đàm đúng là đã khinh thường cô ấy quá mức rồi, không ngờ người đàn bà này lại lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng nữa.
Anh bật cười rồi đáp:
- Thoả mãn? Vậy thì tôi sẽ cho cô biết như thế nào mới là thoả mãn.
Câu nói vừa dứt, Chúc Tự Đan còn chưa chuẩn bị liền bị Hứa Phong Đàm bế xốc lên, mông cô đang đặt trên đùi rắn chắc của anh.
Cô có thể cảm nhận được sự cường tráng qua một lớp vải lụa của mình.
Hứa Phong Đàm rất bạo gan, hắn ta bắt ép cô kẹp chặt eo của mình rồi dùng tay vén tà váy của cô lên cao.
Chúc Tự Đan rất muốn chống trả nhưng cô sợ có người phát hiện nên chỉ có thể thủ thỉ xin anh:
- Hứa Phong Đàm, anh làm cái gì vậy? Không thể làm chuyện đồi bại đó ở đây được.
Hứa Phong Đàm cười nhếch, nụ cười đó dường như đã trở thành thương hiệu, cô rất ghét nó, vì mỗi lần như vậy, anh ta sẽ tỏ ra sự khinh bỉ tuyệt đối với cô.
Chúc Tự Đan không còn cách nào khác, nhún nhường một bước mà nỉ non.
- Về nhà được không? Tôi không muốn ở đây đâu.
Theo như lẽ thường, anh ấy sẽ khuất phục theo cô nhưng lần này thì khác.
D*c vọng sôi trào