Ngay sau khi Hứa Phong Đàm đi không được lâu thì Chương Hiểu Tâm chủ động tới nhà, cô ta khó khăn lắm mới có thể hỏi được địa chỉ từ thuộc hạ của anh.
Vừa mới tới, cô ta liền hống hách, nơi đây không có Hứa Phong Đàm, thuộc hạ của anh ít nhiều cũng biết thân phận của cô nên không thể làm gì khác được.
- Chương tiểu thư, cô mới tới.
Chương Hiểu Tâm hiên ngang đi vào nhà, vừa vặn gặp Chúc Tự Đan.
Chúc Tự Đan nhìn thấy bạn của mình thì liền kéo xuống dưới bếp, nhỏ giọng nói:
- Chương Hiểu Tâm, cậu đến đây làm cái gì?
Chương Hiểu Tâm vùng vẫy khỏi tay của cô, sau đó vênh mặt lên đáp:
- Tôi thích đến thì đến, cậu có ý kiến gì?
Chúc Tự Đan không thể tưởng tượng được rằng một người bạn hiền lành của mình lại có bộ dạng này.
Cô ấy thường rất lười biếng trang điểm, thậm chí ăn mặc cũng không cầu kỳ, nhưng giờ thì ngược lại, cô ấy ăn mặc rất khoa trương, nửa kín nửa hở, trên mặt thì đậm màu phấn son, mùi nước hoa cũng rất nồng.
Chúc Tự Đan tự biết mình không có tư cách chê bai nhưng vì muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn nên cô càng phải ngăn cản:
- Chương Hiểu Tâm, Hứa Phong Đàm chỉ muốn dùng cậu để uy hiếp tớ thôi, cậu hãy tỉnh táo lại đi.
Nghe tớ nói,...
Chương Hiểu Tâm không đủ kiên nhẫn để nghe Chúc Tự Đan nói, lập tức chặn họng cô lại, thái độ cũng rất kiên quyết.
- Vì sao tôi phải lui? Anh ấy đẹp trai, cao ráo, lại nhiều tiền như vậy.
Tại sao tôi phải tránh xa theo ý của cậu? Hơn nữa, cậu cũng đâu phải mẹ của tôi.
Nói xong, Chương Hiểu Tâm khoanh hai tay trước ngực mình, hiên ngang ngồi xuống ghế ngay cạnh rồi hất tóc lắng nghe Chúc Tự Đan phản biện.
Cô cũng không nhụt chí, lập tức tha thiết nói:
- Tớ vẫn phải cảnh báo cậu.
Anh ta chỉ lợi dụng cậu để trả thù tớ thôi.
Cậu thấy chưa, Vương thị phá sản rồi.
Hứa Phong Đàm rồi cũng sẽ ruồng bỏ cậu khi hết giá trị lợi dụng, người đàn ông rắp tâm đó không hẳn hoi như cậu nghĩ đâu.
Chương Hiểu Tâm, hãy suy nghĩ kỹ đi.
Sự tha thiết, sự nghiêm trọng trong câu nói của Chúc Tự Đan ngày một tăng lên, nó khiến cho Chương Hiểu Tâm như bị dao động nhưng rồi cô ấy cũng bình tĩnh lại rồi đáp:
- Không cần cậu quản.
Chương Hiểu Tâm không muốn ở lại chỉ để nghe mấy lời nói đó nên đã phô trương hỏi:
- Hứa tổng đâu rồi, tôi muốn tìm gặp.
Chúc Tự Đan không nhịn được mà lôi kéo cô ấy lại.
- Cậu đừng ảo tưởng nữa.
Nhưng không ngờ rằng vì cô mạnh tay quá mà cô ấy lại ngã nhào ra đất, thậm chí đầu cũng bị chảy máu vì va chạm vào đầu bàn ăn.
Chương Hiểu Tâm nhanh chóng be tay của mình lại lên vết thương theo phản xạ, run rẩy kêu lên đau đớn.
- Á, cậu điên rồi sao?
Chúc Tự Đan cũng bất ngờ đến nỗi không nói lên lời, sau vài giây ổn định, cô lập tức chạy đi lấy băng gạc cho cô ấy.
- Cậu đợi tớ một lát, tớ đi lấy băng gạc cho cậu.
Khi cô ra ngoài thì đã thấy Hứa Phong Đàm đỡ Chương Hiểu Tâm ngồi lên ghế, ân cần hỏi han gì đó.
Chúc Tự Đan biết mình có lỗi với Chương Hiểu Tâm nên đã im lặng, không muốn gây chuyện, nhẹ nhàng nói.
- Hiểu Tâm, cậu ngồi im, tôi giúp cậu băng bó.
Trong lúc Chúc Tự Đan cầm một nhúm bông tẩm thuốc khử trùng để giúp Chương Hiểu Tâm thì liền bị Hứa Phong Đàm chặn lại, hắn ta dành lấy rồi lặng lẽ giúp Chương Hiểu Tâm.
Hành động cũng rất nhẹ nhàng, thái độ khác hoàn toàn so với bản thân mình.
Chúc Tự Đan cũng từng có suy nghĩ, có khi nào hắn ta thật sự ưu ái cho Chương Hiểu Tâm