Bên ngoài cửa sổ là một khung cảnh mỹ miều, đậm nét phương Tây vào buổi sáng.
Tiếng nói cười ồn ào giữa lòng thành phố khiến cho Chúc Tự Đan dần bừng tỉnh lại.
Khi cô mở mắt, tất cả những thứ xung quanh đều lạ lẫm.
Cùng lúc đó, Hà Tỉnh Hoà bước vào phòng, anh ta kéo ghế ngồi cạnh giường cô rồi nói:
- Cô tỉnh dậy rồi à?
Chúc Tự Đan nhíu mày, đầu vẫn còn hơi nhức, cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Sau một lát ổn định lại, cô nhận ra mình bị đánh ngất trước đó.
Cô khó chịu hỏi lại:
- Hà Tỉnh Hoà, anh đã giở trò gì rồi đúng không?
Cô rất nghiêm túc, cũng rất thắc mắc.
Lúc đó cô còn không biết Hứa Phong Đàm có làm sao không nữa, nếu như cô ở đây một mình thì có lẽ anh ấy đã gặp chuyện rồi.
Hà Tỉnh Hoà vẫn im lặng, anh ta không đáp lại lời của cô, cứ thế lẳng lặng rời đi.
Chúc Tự Đan muốn níu kéo anh ta lại để hỏi cho ra lẽ nhưng mà thân thể như đi mượn, toàn thân đau nhức, không tài nào mà cử động theo ý mình.
***
Trong phòng bệnh, tiếng kêu lách tách nhỏ giọt nhỏ giọt từ ống truyền nước, bệnh nhân đang hôn mê bất tỉnh chính là Hứa Phong Đàm.
Bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ đang trao đổi với Đường Tam.
- Chắc phải qua vài ngày nữa thì Hứa tổng mới có thể tỉnh lại, độc tố vẫn còn dư lại, cần phải có thời gian để đào thải.
Cậu cứ yên tâm.
Đường Tam gật đầu, cúi đầu chào bác sĩ rồi lại quay lại nhìn qua Hứa Phong Đàm một lần.
Anh ấy đã hai ngày nay vẫn chưa tỉnh lại, khi Đường Tam tìm ra anh thì anh đã bị thương, cả người đều tím tái lại bẩn thỉu, nằm ở một góc khuất.
Để tìm được anh, Đường Tam cũng đồng bọn cũng khá vất vả.
Muốn tìm nguyên nhân anh bị như thế lại càng vất vả hơn nữa.
Bây giờ ai nhìn thấy Hứa Phong Đàm trong bộ dạng này cũng phải khiếp sợ, gương mặt bị xước rất nhiều, thậm chí vẫn còn rất nhiều vết thâm tím do máu tụ lại.
Móng tay ngón tay út của Hứa Phong Đàm cũng bị bật ra nên phải băng bó lại.
Ngay sau đó, Đường Tam nhận được cuộc điện thoại từ lão đại, ông ta là Vũ phong, đã có tuổi, còn là cấp trên của Hứa Phong Đàm, là người từng nâng đỡ bọn họ.
- Tình hình dạo này như thế nào rồi? Hứa Phong Đàm vẫn làm tốt chứ?
Đường Tam lén lau mồ hôi, suy nghĩ rất lâu mới dám ậm ừ đáp lại:
- Dạ, vẫn rất tốt ạ.
Vũ Phong ở đầu dây bên kia cười một cách hài lòng, sau đó thì cúp máy mà không hề báo trước.
Nhưng sau khi cúp máy, gương mặt của hắn tối sầm lại, càng làm cho vết sẹo trên má hắn trở nên dữ tợn hơn.
Mấy thuộc hạ mặc vest trang nghiêm bên cạnh hắn cũng phải cảm thấy run sợ, mồ hôi lạnh cứ thế mà toát ra nhưng không dám đưa tay lên lau khi chưa có sự cho phép.
Sau vài giây, Phong Vũ lại cười lớn lên rồi nói bông đùa:
- Chúng mà lau mồ hôi đi, cuối thu rồi mà vẫn nóng thế à?
Bọn họ không dám làm trái lời, lập tức lấy tay lau mồ hôi trên trán mình.
Đối với những người trong giới hắc đạo, không ai không biết Vũ Phong là một tên biến thái