Hà Tỉnh Hoà đang đi dọc đường phố để tìm Chúc Tự Đan, cuối cùng cũng nhìn thấy cô đang ngắm hoa ở tiệm ngay đường.
Anh suy nghĩ một lát, có lẽ cô ấy không muốn đi cùng anh nên mới đi dạo một chút, còn nếu có suy nghĩ muốn chạy trốn thì đã không thanh thản như vậy rồi.
Bọn thuộc hạ chạy theo sau anh định chạy tới chỗ Chúc Tự Đan để bắt cô về thì anh liền đưa tay ra hiệu ngừng lại.
Chúc Tự Đan đã quan sát thấy Hà Tỉnh Hoà đi lại chỗ này, cô cố gắng bình tĩnh để
Chúc Tự Đan bước đi một mình trên đường phố, vờ như đang dạo vậy.
Hà Tỉnh Hoà tiến lên từ phía sau cô, anh nói nhẹ nhàng nhưng như đang dò hỏi:
- Anh tưởng em bỏ trốn.
Chúc Tự Đan lắc đầu, cô im lặng không nói gì như đang muốn chuyển chủ đề, sau đó chủ động hỏi anh:
- Anh có thể mua cho tôi bó hoa này chứ?
Hà Tỉnh Hoà lập tức gật đầu, anh rút tiền từ ví ra rồi đưa cho nhân viên cửa tiệm hoa.
Chúc Tự Đan cầm hoa đợi anh, rồi nói:
- Chúng ta về thôi.
Bây giờ cũng đã chiều muộn, cô muốn về tắm rửa, huống chi vừa nãy còn làm cái chuyện kia nữa nên người cũng khó chịu, nhớp nháp.
Hà Tỉnh Hoà không một chút nghi ngờ gì, theo sau ngay cô.
Anh chỉ cảm thấy cô có hơi khác, không còn giận dữ hay buồn bã như trước, thay vào đó là một tư tưởng tích cực hơn nhiều.
Khi về đến nhà, cô liền lên phòng ngay, không có biểu hiện chống chế hay bài xích.
Cả một quãng đường, cô đều ngắm nhìn bó hoa, mặc cho anh vô số lần chủ động bắt chuyện.
Đến bữa cơm thì xuống ăn, cũng không đáp lại anh, hay chỉ tuỳ ý đồng ý một câu.
Khi cô định đứng dậy trở về phòng thì Hà Tỉnh Hoà chủ động tiến tới chỗ cô, đặt một dây chuyền nhỏ vào tay cô mà nói:
- Tự Đan, em cầm lấy đi, coi như một món quà từ anh.
Chúc Tự Đan nhìn nó một hồi, thay vì anh ta tặng thì cô muốn nhận nó từ Hứa Phong Đàm hơn.
Cô không muốn gây hấn nên gật đầu đại, sau đó đi lên phòng.
- Cảm ơn anh.
Bao nhiêu sầu lo của anh đều tan biến hết khi được Chúc Tự Đan nói câu cảm ơn, anh đã mong chờ từ rất lâu rồi.
***
Buổi tối, Chúc Tự Đan đang ngủ thì nghe thấy tiếng lạch cạch ở cửa sổ, cô bắt đầu sợ hãi, nằm chùm kín chăn lên đầu của mình.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, cuối cùng cũng dừng lại, cô đang cảm thấy như có người đang nhìn mình vậy.
Cho tới khi người đó đặt tay lên chăn của cô rồi kéo chăn xuống, cô vân im lặng, coi như mình đã ngủ.
Người đàn ông đó chính là Hứa Phong Đàm, anh thủ thỉ bên tai cô:
- Anh đây.
Chúc Tự Đan khá bất ngờ, cô lập tức mở mắt ra rồi đáp:
- Là anh thật sao? Anh vào bằng đường nào vậy?
Theo như cô biết, cửa sổ phòng cô có song sắt, làm sao mà vào được.
Anh bật cười rồi