Khi Chúc Tự Đan tỉnh dậy đã là buổi sáng muộn ngày hôm sau, bên cạnh cũng chẳng còn hơi ấm của Hứa Phong Đàm nữa.
Đến tận đêm muộn hôm qua thì anh mới chịu tha cho cô, ôm cô đi ngủ, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy xấu hổ.
Từ trước tới giờ, đêm qua là một đêm bất ổn nhất mà họ ở bên nhau, cũng là đêm hạnh phúc và điên cuồng nhất của họ.
Anh cũng để lại cho cô một mẩu giấy ghi:
- Anh phải rời đi trước, tối nay anh lại đến.
Chuẩn bị nhé baby.
Khuôn mặt của Chúc Tự Đan cứ thế mà bất giác đỏ bừng lên, cô không nhịn được nữa nên phải nhanh chóng mặc quần áo rồi đi rửa mặt thôi.
Đang rửa mặt, cô lại bất giác tự cười tự nói với chính mình trong gương:
- Anh ấy không biết xấu hổ hay sao mà tối nay định tới nữa.
Khi cô bước xuống dưới nhà để ăn sáng, Hà Tỉnh Hoà đã ngồi đó, bình tĩnh đợi cô.
Hắn ta rất khác, không giống như thường ngày, sẽ hớn hở nói chuyện với cô, thay vì thế thì hắn ta lại đăm chiêu.
Dù sao hắn ta cũng chẳng có liên quan tới cô nên cô cứ thế mà ngồi xuống ăn sáng.
Hà Tỉnh Hoà cũng không nói câu nào, đợi khi cô ăn sáng xong, hắn ta mới chịu chủ động nói chuyện:
- Chúc Tự Đan, em là một người phụ nữ thông minh.
Vì thế, anh sẽ chỉ nói một lần.
Sự nghiêm túc của anh ta khiến cô khó chịu vô cùng, cô nhíu mày lại, mặc kệ anh ta mà lấy giấy lau miệng.
Hắn ta cũng khá kiên nhẫn để nói tiếp:
- Ở đất Pháp này, Hứa Phong Đàm vốn dĩ không phải đối thủ của anh.
Người đàn ông hôm qua vào phòng em, chắc em tự biết là ai.
Anh sẽ chỉ châm chước cho em một lần, không có lần thứ hai đâu.
Vì thế, tối nay là cơ hội cuối cùng cho em trao đổi với hắn, chấm dứt với hắn.
Chúc Tự Đan vẫn không tin vào lời của anh ta, cô bình tĩnh uống nước rồi đứng dậy, khi cô đi đến cầu thang thì hắn ta lại lớn tiếng hơn.
- Chúc Tự Đan, biết vì sao bây giờ hắn mới tới tìm em không?
Cô đã thật sự dừng chân lại để nghe Hà Tỉnh Hoà nói, vì cô cũng thắc mắc, nhưng cô đã sẵn sàng vì sẽ không tin lời hắn một cách hoàn toàn.
Hà Tỉnh Hoà bắt đầu gằn giọng kể:
- Là do anh đã sai người đánh ngất hai người, tôi đưa em đi sang Pháp nhưng hắn thì thảm hơn nhiều, bị thuộc hạ của tôi đánh cho nhừ tử, thương tích đầy người, hơn nữa vì ngấm thuốc độc nên hôn mê bất tỉnh gần một tuần.
Hà Tỉnh Hoà thấy cô không quay lưng lại, tưởng rằng cô chưa đủ lung lay nên nói dồn dập hơn.
- Thế mà, hắn ta vừa mới bình phục đã sang đây tìm em.
Em có biết vì sao hắn lại không dám tới đây tác quái như ở nước không?
Lần này, Chúc Tự Đan đã quay lại nhìn anh ta.
Vốn dĩ cô đã cố gắng nhẫn nhịn để tránh không