- Tiểu Thông, tối rồi, anh còn muốn đi đâu chơi?
Giọng điệu hớn hở của Chúc Tự Đan khiến cho Hứa Phong Đàm để ý tới, vì dãy trọ này cách âm không được tốt nên tất cả những gì họ nói anh đều có thể nghe thấy.
Vương Tiểu Thông khẽ vuốt tóc yêu chiều Chúc Tự Đan, anh nắm tay của cô rồi nói:
- Là anh nhớ em quá thôi.
Đi chơi nha, chúng ta đi lượn một vòng ở bờ hồ.
Chúc Tự Đan phũng phịu nói:
- Nhưng em còn phải ôn thi, cuối tuần sau là thi cuối kỳ rồi.
Vương Tiểu Thông cũng buồn nhưng anh lại nảy ra ý mới:
- Vậy đi một lát thôi, sau đó anh sẽ giúp em giải bài tập.
Vì không muốn bạn trai của mình buồn nên Chúc Tự Đan cuối cùng cũng đồng ý, cô quay lại phòng của mình dặn bạn cùng phòng.
- Chương Hiểu Tâm, tớ đi bộ một lát, cậu để cửa cho tớ nhé.
Chương Hiểu Tâm còn đang tập trung ôn bài nên chỉ vẫy vẫy tay đuổi cô đi, sau khi họ rời đi thì buông lời ghen tỵ.
- Đúng là những con người có tình yêu có khác.
Hài, bao giờ mới tới lượt mình đây?
***
Ở dưới tán cây hoa bằng lăng, hoa rơi đầy xuống đất, rồi cả mặt hồ nước, thật đẹp.
Chúc Tự Đan rất thích hoa, cô nhìn ngắm chúng rất lâu.
Vì dáng vẻ ấy mà Tiểu Thông siêu lòng, anh thích cả ngoại hình lẫn tính cách của cô, có lúc anh từng nghĩ gặp Chúc Tự Đan là phước anh tu từ đời trước rồi.
Cho tới khi Vương Tiểu Thông không nhịn được mà muốn hôn lên môi của cô thì lại bị cô chặn lại.
- Không được, chẳng phải chúng ta thỏa thuận rồi sao? Khi nào cưới nhau thì tính, em chưa sẵn sàng.
Vương Tiểu Thông lại phũng phịu, anh buồn chứ, họ quen nhau hơn hai tháng nhưng cái gì cũng chưa làm, cùng lắm chỉ có nắm tay và hôn má.
- Ứ ừ, anh không thích đâu.
Chúc Tự Đan thấy vẻ mặt nũng nịu của bạn trai thì không nhịn được cười, cô liền chủ động nhướn người lên hôn Vương Tiểu Thông vào má.
Anh ta được bạn gái chủ động nên rất vui vẻ còn ôm cô ấy rất chặt nữa.
Cảnh tượng này đã rơi vào mắt của Hứa Phong Đàm.
Hứa Phong Đàm là một người đàn ông có tính chiếm hữu cao, kể cả là không phải của mình, kể cả là nửa kia không hề để ý tới mình thì vẫn luôn muốn Chúc Tự Đan trở thành của riêng mà thôi.
Tay anh nắm chặt vào gốc cây như đang kiềm chế sự ghen tị cùng sự tức giận của mình lại, anh chỉ cách họ khoảng vài chục mét, anh lấp sau gốc cây lớn, trời lại tối, vì vậy mà họ không nhìn thấy anh nhưng anh thì nhìn thấy rất rõ.
Anh tự hỏi:
- Tình yêu của hai người họ có thể lớn đến thế sao?
***
Khi họ trở về, Vương Tiểu Thông chỉ đưa cô ấy về đầu ngõ, Chúc Tự Đan tự dùng đèn flash của điện thoại để đi bộ về trọ.
Hứa Phong Đàm đi ngay sau đó, anh đi cách cô không xa để tránh hiểu lầm.
Đi một hồi, cô thấy tiếng bước chân dồn dập, lén lút nên cô sinh cảm giác sợ hãi, thấp thỏm.
Chúc Tự Đan chạy rất nhanh, sau cùng vẫn bị người khác vỗ vai kéo lại.
Tên đàn ông kia lập tức hỏi cô:
- Cô em, đi đâu giờ này mới về?
Người đàn ông này chính là người trọ cùng nhà với cô ở tầng dưới, anh ta luôn có những lời nói khiếm nhã với cô rất nhiều lần, vì thế lúc nào cô cũng đề phòng.
Chỉ là không ngờ hôm nay lại