Sau khi nhận được sự đồng ý, cô chạy đến quầy bánh ngọt, tuỳ tiện lấy một chiếc bánh, ai ngờ lại chạm phải bàn tay nhăn nheo của một người đàn ông nào đó.
Cô rụt tay lại theo phản xạ, người đàn ông trung niên kia liền nói:
- Chào tiểu thư, tôi là Đào Minh Hải, cho hỏi tiểu thư xinh đẹp đây tên là gì?
Chúc Tự Đan ngại ngùng, cô cũng ghét tiếp xúc với những người có ý định không văn minh với mình, hơn nữa chỉ cần nhìn sắc mặt kia là đủ biết hắn ta là một lão già háo sắc rồi.
Cô lịch sự đáp:
- Xin lỗi ngài, tôi có việc nên đi trước.
Đào Minh Hải tất nhiên sẽ không cho cô có cơ hội rời đi rồi, vì hắn rất mê vẻ đẹp của con gái phương Đông, cô lại còn xinh đẹp mỹ miều như vậy, đương nhiên hắn sẽ tìm mọi cách để tiếp cận rồi.
Bàn tay vừa thô vừa to nắm chặt cổ tay nhỏ bé của Chúc Tự Đan, giữa chốn đông người thế này những hắn ta không có ý định buông tha cho cô.
Khoảnh khắc bàn tay còn lại định vòng qua eo cô, cô chỉ nhớ tới một người đàn ông duy nhất chính là Hứa Phong Đàm, cô nhắm chặt mắt lại như đang cầu nguyện vậy.
Khi bàn tay thô kia sắp nắm chặt eo của cô thì quả nhiên có một dáng người đàn ông cao lớn đứng ngay sau lưng cô, gạt tay của lão ta ra xa rồi khôn khéo nói:
- Đào tổng, sao ngài lại có thể có ấn tượng với một người con gái xấu xí như thế này được, tôi sẽ tìm giúp ngài một người có thể khiến ngài thoả mãn nhé.
Thật sự là giọng nói của Hứa Phong Đàm rồi, Chúc Tự Đan không dám tin rằng bàn tay quen thuộc ấy lại đang đặt ở eo của cô, bỗng dưng cô cảm nhận được sự an toàn nên đã không còn sự sợ hãi nữa.
Tên Đào Minh Hải kia liền miễn cưỡng rời đi.
- Được, tôi đợi sự sắp xếp từ cậu.
Cho dù lão ta nói như vậy thì ánh mắt vẫn không rời khỏi người của Chúc Tự Đan được.
Lão ta thầm nghĩ:
- Nhất định người con gái non mềm kia phải thuộc về ta.
Chỉ còn lại Hứa Phong Đàm và Chúc Tự Đan, cô đang đứng ngay cạnh thân hình cao lớn của anh.
Ở tư thế này, anh có thể nhìn thấy toàn bộ sắc xuân của cô, bầu ngực đầy đặn liên tục phập phồng khiến anh khó chịu.
Anh không nhịn được mà kéo cô lại gần nhà vệ sinh, sau khi xác nhận không có người thì chốt cửa ngoài lại.
Khi Chúc Tự Đan nhận ra được vấn đề thì cô liền sốt sắng chạy đi rồi hỏi anh:
- Anh đưa tôi vào đây làm gì? Tôi muốn ra ngoài.
Hứa Phong Đàm kéo tay của cô ngược lại, hai người hoàn toàn dán chặt vào nhau, bàn tay của anh vòng qua eo cô, bấu chặt như sợ mất vậy.
Ánh mắt hai người nhìn nhau đắm đuối, sâu tận đáy lòng là sự nhớ nhung khôn xiết khó tả.
Nhưng không hiểu sao, Chúc Tự Đan lại chỉ muốn trốn tránh hiện tại, cô cố gắng giãy giụa muốn rời đi.
Hứa Phong Đàm không nhịn được liền gằn giọng lên tiếng:
- Chúc Tự Đan, cô ăn mặc như vậy là muốn mời gọi ai? Vì thế nên mới nhanh chóng