Hứa Phong Đàm nhanh chóng vác cô lên vai như một một chiếc gối ôm rồi rời khỏi nơi sầm uất này.
Khi đến nhà xe, bế cô vào ghế lái phụ thì anh mới tháo chiếc caravat trên miệng của cô ra, Chúc Tự Đan liên tục hỏi anh:
- Sao anh biết tôi ở đó? Anh định làm gì?
Mặc cho cô hỏi nhiều đến thế nhưng Hứa Phong Đàm đều không đáp lại, anh bình tĩnh lái xe.
Chúc Tự Đan thì khác, cô rất lo lắng vì nếu để tên Hà Tỉnh Hoà kia phát hiện ra thì mọi chuyện sẽ hỏng mất, vậy thì công sức của cô đều đổ vỏ rồi.
Cô vò đầu vò tóc rồi trách cứ anh:
- Anh bị điên rồi, vì anh mà kế hoạch của tôi đổ bể hết rồi, Hứa Phong Đàm, cho tôi xuống xe đi.
Hứa Phong Đàm đã không nhịn được nữa rồi, anh tức giận, nhìn cô với ánh mắt ghê rợn rồi thật sự dừng xe ở một bên đường hẻo lánh, anh nhìn xung quanh thì có một nhà nghỉ.
Hứa Phong Đàm không nghĩ nhiều liền quay xe vào nhà nghỉ rồi thuê phòng trong chốc lát.
Chúc Tự Đan cứ thế mà bị anh kéo theo, cô không muốn ồn ào nơi công cộng nên chỉ dám nói nhỏ với anh:
- Hứa Phong Đàm, anh kéo tôi tới đây làm gì, tôi đã cắt đứt quan hệ với anh rồi, thế mà anh vẫn còn không tha cho tôi à?
Cánh cửa phòng nghỉ cuối cùng cũng mở ra nhưng sau đó lại bị khóa chặt lại từ bên trong.
Bây giờ, Hứa Phong Đàm rất tức giận, Chúc Tự Đan có thể cảm nhận được trên biểu cảm của anh ta, trên gương mặt đầy sẹo kia vẫn còn vết bầm tím, cô nhìn mà xót xa nên không dám nhìn thêm nữa, cố tình né tránh ánh nhìn của anh.
Hứa Phong Đàm thì khác, anh chỉ nhìn thấy phần nổi, sau khi nghe tin cô đi hầu hạ tên háo sắc Đào Minh Hải từ Hà Tỉnh Hoà kia thì anh liền đi tìm cô khắp nơi.
Tới nơi thì anh nhìn thấy lão kia đi tắm, còn cô lại ngồi xuống giường ngoan ngoãn để đợi chờ hầu hạ hắn ta chăng?
Anh không nhịn được nên mới kéo cô rời đi, bây giờ giới hạn đã bị đụng tới, anh lập tức bóp cổ cô rồi hỏi:
- Chúc Tự Đan, cô bị điên đúng không? Cái thân thể bẩn thỉu này của cô đã hầu hạ bao nhiêu người đàn ông rồi hả? Ngoài tôi, ngoài Hà Tỉnh Hoà ra thì còn ai nữa? Nếu như tôi không tới kịp thời thì có phải cô cũng leo lên giường của Đào Minh Hải hay không?
Chúc Tự Đan bị anh bóp cổ đến mức khó thở, sau khi tìm được luồng khí thì cô mới phập phồng hỏi lại anh, sắc mặt vẫn đầy thách thức và kiêu ngạo:
- Tôi hầu… hạ ai thì liên quan gì tới… tới anh?
Hứa Phong Đàm lại càng tức giận hơn, anh dùng lực hơn, gân tay màu bắt đầu xanh nổi lên trên làn da màu đồng.
Chúc Tự Đan cũng bị đau hơn, khó thở hơn mà đỏ bừng hết mặt mũi lên rồi ho khan.
- Khụ khụ.
Hứa Phong Đàm thấy vậy thì liền đẩy ngã người cô xuống chiếc giường rộng lớn, anh tiếp tục lấy caravat vừa