- Khi nào tôi chán thì thôi.
Hứa Phong Đàm thản nhiên đặt Chúc Tự Đan xuống giường, lúc này cô mới để ý, cô đã được anh thay đồ ngủ, ga giường cũng thay bộ mới, cơ thể cô cũng không còn nhớp nháp như tối qua.
Vì những hành động âm thầm này của anh mà cô lại cảm thấy bản thân mình thật tệ, lúc nào cũng muốn rời xa anh, trong khi luôn có một người đàn ông ở bên cạnh, lo lắng cho mình như vậy.
Cô luôn tự hỏi:
- Tại sao anh lại lúc nào cũng ngoài lạnh trong nóng với mình như vậy?
Tất nhiên đó chỉ là những suy nghĩ của cô, cô đâu dám hỏi anh trực tiếp.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Hứa Phong Đàm chủ động hỏi cô:
- Cô còn muốn gì nữa không?
Chúc Tự Đan chỉ biết lắc đầu, khi anh đi thật thì cô lại quyết định kéo ống tay áo sơ mi của anh lại.
Anh vẫn kiên nhẫn đợi chờ cô chủ động nói.
Nhưng khi Chúc Tự Đan níu anh lại thì đầu óc cô lại trống rỗng, không biết nên nói gì.
Sau cùng, cô chỉ xuất hiện một tia suy nghĩ duy nhất là:
- Tôi muốn ly hôn.
Hứa Phong Đàm đứng thẳng lưng, toàn thân đều toát ra ngữ khí lành lạnh, anh lặng im, mãi sau mới ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Biểu cảm trên gương mặt không bày rõ vui buồn mà chỉ buông lời:
- Không.
Lần nào cũng vậy, Hứa Phong Đàm luôn khiến cô cảm thấy khó hiểu, đã rất nhiều lần Chúc Tự Đan đề cập đến vấn đề ly hôn rồi.
Trước kia, cô cũng đã ký vào tờ giấy ly hôn nhưng Hứa Phong Đàm lại là người thất hứa, một lần nữa dùng hôn nhân để kìm hãm cuộc sống của cô.
Ánh mắt kiên cường của cô vẫn ghim chặt trên người anh nhưng anh còn cứng rắn hơn cả cô, làm sao mà cô có thể đấu lại đây?
- Chúc Tự Đan, đã bao giờ cô nghĩ đến một khi ly hôn với tôi thì cô sẽ lênh đênh ở trời Tây chưa?
Câu hỏi của Hứa Phong Đàm đã kích thích suy nghĩ của cô, một khi cô đã dính líu tới anh ấy thì chắc chắn sẽ để lại hậu quả.
Đúng như anh ấy hỏi, nếu như cô rời khỏi anh, cô sẽ đi đâu? Liệu người của Hà Tỉnh Hoà, người của tên Đào Minh Hải kia có tha cho cô.
Mà kể cả là buông tha cho cô, kể cả là cô có thể tồn tại thì cũng không thể là lâu dài được.
Con người của Hứa Phong Đàm vô cùng cố chấp, cô biết rằng lời nói và hành động của anh chắc chắn sẽ khác nhau.
Mặt khác, một khi kẻ thù của Hứa Phong Đàm xuất hiện, cô không thoát được khỏi dính líu.
Chúc Tự Đan cũng biết suy nghĩ, cô không thể nào mà đáp lại lời của anh được, chỉ ấp úng.
- Tôi… tôi không biết.
Hứa Phong Đàm lại cười lạnh, anh cũng chẳng muốn thừa thời gian để cãi nhau vô ích với cô nên tự động rời đi.
Nhưng Chúc Tự Đan thì khác, cô muốn làm rõ vấn đề nên buột miệng hỏi:
- Tại sao anh phải giữ tôi ở lại bên mình? Chẳng phải anh luôn cho rằng tôi dơ bẩn hay sao?
Hứa Phong Đàm nhíu mày, anh ghét cái kiểu hỏi chuyện này của cô ấy.
Hai tay của anh vẫn nhét vào túi quần nhưng hai lòng bàn tay thì đã thành quả đấm.
Từ lúc ở bên cô, anh luôn nhẫn nhịn rất nhiều, chứ nếu không với máu giang hồ, anh đã sớm đấm cô như những thằng hỗn láo rồi.
Không muốn mất thời