- Xem ra mặc cái áo này cũng tiện, nhưng mà từ lần sau chỉ có thể mặc trước mặt anh thôi.
Nghe chưa?
Chúc Tự Đan không dám đáp lại lời anh, cô cũng cảm thấy thoải mái nên nương tựa theo anh, không hề phản kháng.
Chẳng mấy chốc, vùng ngực của cô chẳng có gì để che đậy, chỉ có hai miếng dán che đầu ng ực mà thôi.
Hứa Phong Đàm khoan làm liều, anh quan sát thật kỹ thân thể của cô, những vết đỏ đỏ còn chưa nhạt hẳn, vậy mà lại có dấu hiệu phải đỏ thêm.
Bỗng dưng anh lại nhớ đến lúc cô nằm ngả người vào lòng người đàn ông kia mà bắt đầu ghen tị, nói ra những lời nặng nề.
- Chúc Tự Đan, có phải em đang khao khát đàn ông không? Anh vẫn chưa đủ thỏa mãn nên mới đi tìm ở mấy nơi không ra gì đó.
Chúc Tự Đan dùng chút tỉnh táo cuối cùng để khiêu khích anh.
- Đúng vậy đấy, là do anh yếu quá nên mới khiến tôi phải đi tìm thú vui mới.
Câu nói này đã châm chọc sức mạnh của một người đàn ông thực thụ, từ trước tới giờ, anh khá tự tin với khả năng của mình, bây giờ lại bị cô bác bỏ.
Hứa Phong Đàm sao chịu nổi? Anh không chịu nổi nên mới phát điên lên.
- Vậy à? Nếu thế thì đừng mong sáng mai em có thể xuống giường.
Lúc nào thân mật cùng nhau, anh cũng chỉ sợ cô bị đau, cô khó chịu mà tự biết giới hạn.
Nếu bây giờ cô dám nói như vậy thì anh cũng dám chứng minh.
Chúc Tự Đan biết mình ngu ngốc khi xúc phạm tới khả năng của anh nhưng cô không ngăn cản được miệng mình, cô tiếp tục khiêu khích anh.
- Phải để xem đã.
Làm sao có thể tin lời nói suông được cơ chứ?
Câu nói vừa dứt, Hứa Phong Đàm liền dùng chiếc lưỡi ma thuật của mình để đẩy miếng dán ngực của cô nhưng dường như nó quá chắc nên anh cũng bắt đầu lúng túng.
Chúc Tự Đan thấy dáng vẻ vội vàng của anh thì không nhịn được cười mà lại càng buông lời chọc tức anh.
- Tưởng thế nào.
Đương nhiên một con người không trọng sĩ diện như Hứa Phong Đàm sẽ tìm cách thu phục cô, anh ngừng lại, trực tiếp dừng tay dứt khỏi ngực cô.
Vì trực tiếp lại mạnh bạo nên cô đau đến mức phát ra tiếng.
- Á.
Chúc Tự Đan tức giận, cô cũng không nhịn được nữa mà lèo bèo.
- Đau, sao anh ngu thế, ngộ nhỡ mất đầu… thì sao?
Hứa Phong Đàm mỉm cười hỏi lại:
- Đầu gì?
Chúc Tự Đan đang khó chịu, lại còn xấu hổ nên phát ngôn trong vô thức.
- Đầu đinh nhà anh.
Hứa Phong Đàm bật cười, anh vẫn cởi nốt những thứ vướng víu trên người của cả hai rồi nhân lúc cô không để ý mà đưa một ngón tay vào nơi tư m ật, dường như nó đang tương thích với ngón tay anh nên thiết vô cùng chặt.
Lúc Chúc Tự Đan phát hiện ra thì quá muộn, cô vừa muốn kêu lên thì anh liền bịt miệng cô lại, thầm thì bên tai.
- Đừng hét, điếc tai lắm.
Chúc Tự Đan hết cả hứng, cô đành nhíu mày chịu đựng.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện không thể để mình mãi bị bắt nạt như vậy nên cô đã nghĩ ra cách.
Chiếc lưỡi mềm của cô nhanh chóng chạm vào lòng bàn tay của anh.
Hứa Phong Đàm bị cô trêu chọc mà sinh ra cảm