Chúc Tự Đan thoải mái đi đến, đối mặt với anh.
Chị Tần hiểu chuyện, mau chóng rời đi, cho họ không gian riêng tư.
Cô lên tiếng.
- Hứa Phong Đàm, có phải anh lại muốn chơi trò chơi mới với tôi hay không?
Hứa Phong Đàm cởi áo vest, bình tĩnh đặt áo lên cánh tay rồi nhìn thẳng vào mắt cô, mệt mỏi lên tiếng.
- Không có, hy vọng ngày mai em có thể rời đi khỏi đây.
Thậm chí anh còn nhấn mạnh thêm.
- Càng sớm càng tốt.
Chúc Tự Đan khá khó chịu, cô nheo mắt nhìn anh.
Biểu cảm lạnh lùng của cô khác hẳn hôm qua, cô ghét nó vô cùng.
Cô cũng khó chịu vì không hiểu được nội tâm của người đàn ông này đang nghĩ gì mà lúc thì kìm hãm cô bên mình mà hành hạ, lúc thì lại đuổi đi, thậm chí còn có cảm giác như đang tránh cô như tránh tà vậy.
Nói xong, Hứa Phong Đàm không thấy cô có ý định đáp lại nên nói.
- Nếu không còn chuyện gì thì tôi về phòng đây.
Anh đã định rời đi rồi nhưng lại quên gì đó mà nói thêm.
- Tôi đã soạn thảo xong đơn ly hôn rồi, lát nữa sẽ đưa cho em.
Ly hôn? Chúc Tự Đan không nghe nhầm, cuối cùng cô cũng được tự do.
Chẳng phải cô luôn muốn ly hôn với anh, vô số lần đề nghị đều thất bại, nay lại được chấp thuận.
Nhưng tại sao cô không vui như tưởng tượng vậy?
Bây giờ, Chúc Tự Đan đang nhìn bóng lưng của anh rời đi, mặc dù cô ghét anh nhưng dường như đang có một thứ gì đó thôi thúc cô kéo anh lại vậy.
Nhưng cuối cùng, cô không có can đảm làm như vậy.
***
Ở trong phòng làm việc của Hứa Phong Đàm, anh đang mệt mỏi ngồi ngả lưng vào lưng ghế thì nhận được điện thoại.
Anh nhìn qua một cái, đây là số lạ, vốn dĩ anh đã không muốn nhấc máy rồi nhưng sau cùng vẫn nghe.
Giọng nói quen thuộc bên kia lập tức vang lên.
- Hứa Phong Đàm, lâu rồi nhỉ?
Hứa Phong Đàm nhận ra đây chính là giọng nói của Hà Tỉnh Hoà, anh khá bất ngờ khi hắn ta vẫn còn sống.
Nhưng khoan vội tỏ ra hốt hoảng, anh bình tĩnh đáp lời.
- Có việc gì không?
Hà Tỉnh Hoà vừa cầm một khối rubik tam giác trên tay vừa ngắm nhìn nó từng khía cạnh một cách chăm chú, thái độ khinh miệt mà nói.
- Phải có việc mới được gọi cho anh à? Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm một chút thôi.
Hứa Phong Đàm không muốn rước họa vào thân nên lạnh nhạt buông lời.
- Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy.
Hà Tỉnh Hoà lập tức lên tiếng:
- Khoan đã, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện.
Nếu như tôi giết Chúc Tự Đan thì sao nhỉ?
Thái độ trên gương mặt của Hứa Phong Đàm lập tức thay đổi, anh nhíu mày lại suy nghĩ.
Có lẽ Hà Tỉnh Hoà sẽ rất đắc chí khi nhìn thấy biểu cảm này của anh, rất tiếc hắn ta lại không thể nhìn thấy nên nhanh chóng khiêu khích.
- À không, cướp cô ta ấy từ tay anh, rồi mang cô ấy dưới thân tôi, chắc là sẽ vui hơn.
Sự tức giận của Hứa Phong Đàm càng sôi sục hơn, anh cầm chắc điện thoại trên tay, lớn tiếng với đối phương.
- Hà Tỉnh Hoà, cô ấy không phải là đồ vật, tuỳ ý cho anh định đoạt.
Hà Tỉnh Hoà bỗng cười lớn, Hứa Phong Đàm tức giận liền tắt máy.
Sự cay đắng trong lòng