- Hà Tỉnh Hoà, mày chạy không thoát đâu.
Vì để Chúc Tự Đan và Hứa Phong Đàm thoát thân mà Hà Tỉnh Hoà hy sinh, anh ta tìm mọi cách để chặn bọn người Thái Giang lại.
Thái Giang chủ động hỏi.
- Hứa Phong Đàm đâu?
Hà Tỉnh Hoà dù bị giữ lại, dù bị tra hỏi cũng không khai.
Bây giờ mối quan hệ giữa họ đã thay đổi, làm gì còn là cùng một phe nữa.
Thái Giang nhanh chóng đe doạ Hà Tỉnh Hoà.
- Hà Tỉnh Hoà, con người thì phải biết thức thời, mày mà không khai ra chỗ của hai người kia thì chỉ vài tháng sau mà mộ của mày cũng xanh cỏ bên mộ của Đường Tam mà thôi.
Hà Tỉnh Hoà thắc mắc hỏi lại.
- Là sao?
Thái Giang vốn ăn ngay nói thật nên đã thẳng thắn đáp.
- Đường Tam chết rồi, phản bội không có kết đẹp đâu.
Hà Tỉnh Hoà thừa biết mình rồi cũng sẽ như vậy, hơn nữa anh cũng chẳng phải con chim non ngây thơ hay gì, vốn dĩ là một mớ bông trắng nhuộm đen rồi, làm gì có đường lui.
Thái Giang nhanh chóng xoá tan cái vẻ mặt thẫn thờ của Hà Tỉnh Hoà.
- Nhanh, mày nói đi, bọn nó đi đâu rồi.
Tránh mất thời gian, Thái Giang hất cằm ra lệnh cho thuộc hạ mang Hà Tỉnh Hoà về để xử lý sau, còn mình thì dẫn theo một vài người để tìm Hứa Phong Đàm, một nhóm khác thì chụp ảnh Đào Minh Hải để lấy bằng chứng.
Lần này, Vũ Phong tính toán rất kỹ, mượn Hứa Phong Đàm để gây hấn với Đào Minh Hải, nhân cơ hội để đánh bại hắn ta.
Đường Tam, là người có ý chí lung lay nhất, cũng đã xử lý xong xuôi để tránh hậu hoạ.
Còn về phía gia đình của Đường Tam, lão ta sẽ buông tha coi như công lao chục năm nay anh ta nghe lời lão như một con chó.
Hà Tỉnh Hoà lần này cũng không thoát tội, Vũ Phong cũng suy nghĩ đơn giản lắm, chỉ cần một chữ “chết” là xong xuôi thôi.
***
Trong bóng tối, Chúc Tự Đan cố gắng chạy thật nhanh, thật nhanh nhưng xung quanh không có lấy một tia sáng nào, thậm chí cô còn cảm thấy thân thể đang nặng dần như đang có hàng nghìn bàn tay níu cô lại.
Trán cô đã lấm tấm mồ hôi, Hứa Phong Đàm liên tục dùng khăn ấm để lau giúp cô, ngồi bên cạnh mà chăm sóc từ chút một.
Cho tới khi hình ảnh trong phòng khách sạn tái hiện một lần nữa, Chúc Tự Đan bị bốn tên đàn ông vừa xấu xí lại vừa bụng bầu bao vây, hơn nữa thân thể lại đang ốm yếu nên căn bản là cô thoát không nổi.
- Mấy người định làm gì vậy hả?
Đào Minh Hải lên tiếng.
- Cô gái, cuối cùng bọn ta cũng có được em.
Nếu em ngoan ngoãn thì bọn anh còn giữ cho em cái mạng này.
Chúc Tự Đan lắc đầu lia lịa, cô dần bị ép ngồi lên giường.
Lũ người kia cũng bắt đầu đi lấy roi da, vỗ vỗ vào bàn tay của mình, nhìn cô với loạt ánh mắt biến thái.
Sau đó, thản nhiên tới động chạm vào người của Chúc Tự Đan.
Chúc Tự Đan ra sức giãy giụa, liên tục hất tay của bọn họ ra khỏi người mình.
Tuy nhiên mấy hành