Diệp Phi giận đến mức muốn đá bay Mộ Thương Nam, cái gì gọi là nhìn cô, là nhớ!
“Anh đi mà tìm Thiên Tịnh, ai cần điều trị cho anh” cô hét lên.
“Anh không có phản ứng với cô ta, phải làm sao? Bị em…chỉ có phản ứng với em. Em không chữa khỏi cho anh, anh không có phản ứng với Thiên Tịnh, sau này kết hôn, nếu anh tuyệt tự tuyệt tôn, em phải chịu trách nhiệm với anh” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi tức suýt nôn ra máu “Anh tuyệt tự tuyệt tôn thì liên quan gì đến tôi? Tốt nhất gia đình anh chết hết đi.”
Cô căm hận nói, cả nhà họ Mộ không có gì tốt cả. Tự nhiên nghĩ ra gì đó “Không đúng, trừ Thành Thành ra, Thành Thành là người tốt!”
Mộ Thương Nam căm hận “ Gia đình tôi chết hết, cô
chỉ giữ lại Thành Thành”
“Đúng vậy! Thành Thành là người tốt!”
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Thành mặt cười tươi bước vào “Vẫn là Diệp Phi bé bỏng của ta hiểu ta, biết ta tốt”.
“Tiểu Thành Thành, lại đây, ở đây có hồng trà lạnh, cho ông uống” Diệp Phi làm sẵn hồng trà lạnh, để trong tủ lúc, lúc này uống vừa ngon.
“Tốt quá! Ta vừa đi nắng về, bằng này tuổi rồi, con lao tâm tổn trí vì con vì cháu, mệnh ta đúng là không bớt lo được”. Mộ Thành ngồi trên ghế sô pha oán trách.
Diệp Phi rót một cốc hồng trà lạnh cho Mộ Thành “Ông uống thử xem, cháu làm đấy”
Mộ Thành thử một ngụm “Ngon, cái này cũng là…”
Diệp Phi lòng than thở, xem như ông nói đúng rồi, …
“Không phải…., chính là loại cháu thích, nhưng bên ngoài bán đắt quá, cháu liền tự làm lấy” Diệp Phi Diệp Phi nói.
“Sao không có phần của anh” Mộ Thương Nam chờ rất lâu rồi mà không nhìn thấy hồng trà lạnh của anh.
“Không phải anh bị thương rồi sao? Cái này không hợp để anh uống” Diệp Phi lớn tiếng.
“Quả nhiên là…, Diệp Phi gả cho ta được không?” Mộ Thành nói.
Mộ Thương Nam “Ông, Ông từng này tuổi rồi, không hợp vận động với cường độ mạnh. Hãy cứ trồng hoa trồng cỏ thôi.
“Ông càng già càng dẻo giai, nếu như cháu tranh giành,
Quan trọng là để cô ấy bắn súng!
“Haha. Đến bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, đều là người hơn năm mươi cân rồi, mà không trưởng thành lên được tí nào sao?” Mộ Thành nói.
Diệp Phi nháy nháy mắt, vậy mà nghe không hiểu, gần như có liên quan đến cô. Nhưng chơi?
Chả nhẽ ông cũng muốn cưới cô?
“Ông, ông muốn cưới cháu sao” Diệp Phi hỏi.
“Ta và Thương Nam, cho con chọn, con chọn ai?”
“Đương nhiên chọn ông rồi, ông vừa đáng yêu, lại hiền từ, có ông bảo vệ con, người nào đó sẽ không dám ức hiếp con nữa”. Diệp Phi
“Lại đây, rót cho anh cốc trà hồng lạnh, anh uống” Mộ Thương Nam mặt trầm lặng như thanh sắt đen, điên mất, một Cung Trạch Vũ còn chưa đủ hay sao mà chính ông nội anh lại còn định cướp người phụ nữ của anh.
“Cháu ngoan, đây là thái độ cháu nói chuyện với bà nội cháu sao?” Tay Diệp Phi ấn vào đầu Mộ Thương Nam, coi như có thể nở mày nở mặt mà nói chuyện với Mộ Thương Nam rồi.
Ánh mắt Mộ Thương Nam sắc nhọn “Muốn làm bà nội, em còn non lắm!”
“Xí, vai vế của tôi lớn
“Ông, ông còn chưa chịu đi à, cháu không thích chơi
Mộ Thành đứng dậy “ Thấy con có khẩu khí như này, ta yên tâm rồi, con cháu nhà họ Mộ không tuyệt tự tuyệt tôn rồi”
Mộ Thương Nam …,
Diệp Phi cạy tay anh ra “Bỏ tay ra. Anh làm cái gì vậy?”
“Làm bà nội của anh rồi, còn không ôm cháu à?” Mộ Thương Nam ôm chặt cô vào lòng, đầu anh rúc vào lòng cô, cố