Không biết có phải trong lúc cực kỳ nguy hiểm có thể phát huy tiềm năng của mình hay không, Diệp Phi thật sự nghe thấy âm thanh nước từ từ tràn vào thuyền, cũng có thể cảm nhận được thuyền dần dần chìm xuống.
Vị trí của cô là kho hàng, ở phía dưới boong tàu, muốn dìm chết cô thì thật quá dễ dàng rồi, nước tràn vào đầy kho hàng thì không cần đợi thuyền chìm, cô đã bị dìm chết trong kho hàng không lối thoát rồi.
Lòng cô thắt lại, người đàn ông nói chuyện với cô đã đi rồi, bởi vì cô nghe thấy tiếng ca nô lái đi rồi.
Mộ Thương Nam! Lòng cô gọi tên Mộ Thương Nam, trước giờ chưa từng nhớ anh đến vậy.
Giây tiếp theo, cô khổ sở cười chế giễu mình, Mộ Thương Nam không phải thần tiên, sao anh có thể đoán được cô ở đâu chứ?
Đôi chân đột nhiên cảm nhận được nước, nước biển đã tràn vào kho hàng của cô rồi.
Chết thật! Cô la lên, cô phải rời khỏi đây, không thể chết ở nơi này được!
Cô tìm được một vật có thể sử dụng trong kho hàng, một cây gậy đập vào mắt cô, cô bước tới cầm gậy lên, cố sức dùng lực đập vào cánh cửa, phát ra âm thanh chói tai.
Đáng tiếc cánh cửa bằng sắt, nếu không thì thật sự có thể dùng gậy đập ra từ từ.
Cô dùng gậy chọc vào khe hở ở cửa, nhưng mà khe lại quá nhỏ, gậy không thể chọc vào được, không thể cạy cửa ra được.
Sự thất bại bủa vây lấy cô, khiến cô gấp đến mức phát điên, không ai muốn chết cả, ngay cả một ngày có thể sống tốt cô cũng chưa trải qua, tại sao người phải chết là cô!
“Không cần biết anh là ai, cho dù tôi biến thành quỷ cũng không tha cho anh!” Diệp Phi tức giận rủa.
Nước lạnh đã ngập tới cổ chân, đèn trong kho đã tắt, rõ ràng phòng máy móc phía dưới kho hàng đã hoàn toàn bị ngập rồi.
Ánh mắt cô lóe lên tia nhìn tức giận, cô lúc nào cũng lương thiện, tại sao lại có nhiều người muốn hại cô như vậy, nỗi uất hận vây lấy tim cô, cô thề chỉ cần cô thoát khỏi đây sẽ không để bất cứ ai ức hiếp được cô nữa!
Thời gian dần dần trôi, nước từ từ ngập qua chân cô.
Mộ Thương Nam, anh rốt cuộc đã phát hiện tôi vốn dĩ không có ở trường chưa?
Cô bất lực nghĩ, trong đầu hiện ra rất nhiều sự việc trong quá khứ của mình, có quá khứ giữa anh và cậu trai kia, có quá khứ của cô và Cung Trạch Vũ, càng có rất nhiều chuyện quá khứ của cô và Mộ Thương Nam.
Cô biết muốn cho Mộ Thương Nam biết cô đang ở đây, chuyện này vốn dĩ là không thể nào.
Tim cô quặn thắt dữ dội, nhìn nước từ từ ngập đến đầu gối mình…
Ha ha, cô đã từ bỏ tất cả sự chống cự, bởi vì mọi sự chống cự đều là vô ích, cô không mở được cánh cửa này, đột nhiên cô phát hiện một điểm màu đỏ trong khung cảnh tối tăm.
Cô đi theo điểm màu đỏ, khỉ thật, chỗ này lại có một cái máy quay!
Là loại có pin, đem đi đâu cũng quay phim được, nhưng mà không có tín hiệu, làm sao phát đoạn ghi hình trong camera đi đây?
Diệp Phi lấy mấy cái rương chồng lên nhau rồi leo lên vị trí gần sát máy quay.
Người đàn ông ngồi trong ca nô vẫn thong thả nhìn điện thoại trong tay, nhìn Diệp Phi bị giày vò đủ kiểu trong kho hàng, anh ta cách Diệp Phi không xa.
Khóe môi anh ta cười trêu chọc, giống như đang xem biểu diễn của con thú bị nhốt.
Gương mặt của cô phóng lớn cực đại trên màn hình, anh ta biết cô đã phát hiện ra máy camera.
Ha ha, anh ta cười nhẹ, nha đầu này còn thú vị hơn lúc nhỏ nữa!
Đặc biệt là dáng vẻ ánh mắt của cô nheo lại khi nhìn vào máy quay, khiến anh ta nhìn vào lại có ham muốn muốn chinh phục.
Cô gái, cô càng lúc càng thú vị rồi! Tiếng cười thấp phát ra từ môi anh ta.
Ngón tay anh ta vuốt ve gương mặt nhỏ của cô trên màn hình, da cô rất đẹp, y như lúc cô còn nhỏ, mượt mà nõn nà như quả trứng gà vậy.
Bên phía màn hình bên kia, Diệp Phi híp mắt lại, chăm chăm vào