Xe của Thiên gia bị đâm nhào lộn, Thiên Tịnh bị dọa kêu gào thành tiếng, 1 màn trước mắt giống như phim kinh dị, mà cô ta là người sắp chết ở trong xe.
Lúc chiếc xe nhào lộn dừng lại, Thiên Tịnh từ cửa kính xe bị vỡ trèo ra, Thiên Huệ dùng tay đẩy Thiên Tịnh, chân của Thiên Tịnh còn không cần dùng đến lực, bà ta giúp Thiên Tịnh trèo ra ngoài.
“Anh mau đến giúp tôi a! Gia đình tôi nuôi anh là ăn cơm miễn phí à?” Thiên Tịnh hướng phía lái xe bực tức rống lên.
Trên mặt lái xe, trên người đều là thương, chiếc xe sau cùng đâm vào cái cây to rồi mới dừng lại, chân của anh ta bị thương rồi,”Tiểu thư, chân tôi bị thương rồi, tôi kéo cô không được!”
“Phế vật! Tôi phải sa thải anh!” Thiên Tịnh bực tức rống lên.
Mấy chiếc đâm vào xe Thiên Tịnh dừng lại, từ trong xe đi xuống mấy người đàn ông bịt mặt.
“Ha ha, chúng tôi có thể kéo cô ra!”
Mấy người đàn ông đi tới, túm lấy Thiên Tịnh kéo cô ta từ trong xe ra.
“Các người là ai? Các người muốn làm gì?” Thiên Tịnh ngồi trên đát sợ hãi nhìn mấy người đàn ông bịt mặt.
“Giao chìa khóa của cô ra, chúng tôi liền thả cô!” Người đàn ông đứng đầu nói.
Tim Thiên Tịnh tắc nghẽn, rồi hiểu rằng những người này là vì di sản của Thiên gia mà đến!
“Chìa khóa, chìa khóa không ở chỗ tôi, ở trong tay cô tôi!”Cô ta vội vàng nói.
NGười đàn ông đứng đầu hướng theo thủ hạ của mình cho 1 ánh mắt, thủ hạ của anh ta đi qua kéo Thiên Huệ từ trong xe ra ngoài.
Thiên Huệ bị dọa sắc mặt trắng bệch “Chìa khóa, chìa kháo vừa nãy lúc lật xe mất rồi, không tin các người nhìn bao da của tôi.”
Bà ta lấy túi da của mình cho mấy người đàn ông xem, tất cả đồ ở bên trong bị đổ ra, không có chiếc chìa khóa đó.
“Bà sao làm mất rồi? Có biết đồ đó quý trọng như nào không?” Thiên Tịnh tát lên mặt Thiên Huệ, cái khí thế đó giống như muốn giết Thiên Huệ vậy.
“Cô không phải cố ý, ban nãy lật xe nên không cầm chắc.”Thiên Tịnh ôm lấy mặt mình nghẹn ngào nói.
“Tôi không quan tâm, bà đền tôi chìa khóa!” Tay Thiên Tịnh vỗ vào Thiên Huệ không ngừng, hướng người bịt mặt hét, “Là bà ta làm mất chìa khóa, các người muốn giết thì giết bà ta!”
Thiên Huệ bị dọa run lẩy bẩy, bà ta nhìn Thiên Tịnh, mà ánh mắt của Thiên Tịnh căn bản không để ý Thiên Huệ, cô ta sớm đã dấu chìa khóa trong nội ý dính vào người rồi, nơi này không ai phát hiện, mà cô ta thông minh đẩy sang chỉ Thiên Huệ, cho những nguời này giết Thiên Huệ.
Cô ta thật khâm phục trí thông minh của bản thân, như vậy cô ta an toàn rồi.
Hiển nhiên những nguời bịt mặt đó không tìm thấy chìa khóa,mấy người xông đến đánh Thiên Huệ điên cuồng hỏi bà ta chìa khóa ở đâu?
“Đúng! Đánh bà ta! Đánh chết bà ta!Ai bảo bà ta làm mất chìa khóa của tôi.” Thiên Tịnh hét to.
Ánh mắt Thiên Huệ kinh ngạc nhìn Thiên Tịnh, dường như Thiên Tịnh thật sự muốn bà ta chết!
Người đàn ông đứng đầu 1 tay kẹp cổ Thiên Tịnh, “Bà ta không có chìa khóa, có phải chìa khóa ở chỗ cô?Không giao ra đây, tôi kẹp đứt cổ cô!”
Cánh tay anh ta lực rất lớn, kẹp cổ Thiên Tịnh như vậy liền nhấc Thiên Tịnh lên.
Cổ họng Thiên Tịnh nghẹt thở không thở nổi, cô ta vô lực giãy giụa “Cứu, mạng.”
Đột nhiên, 1 đám người từ đám cây bên đường nhảy ra, bám theo sau còn có âm thanh còi xe cảnh sát.
“Thả Thiên Tịnh ra, nếu không các người, 1 người cũng chạy không thoát!”
CÙng với âm thanh của Nhiếp Hạo, anh ta mang người xông theo hướng những người bịt mặt, người của 2 bên tức thì đánh nhau.
Thiên Tịnh được thủ hạ của Nhiếp Hạo cứu rồi, cô ta ngồi trên đất khóc to, “Đều tại anh, không sắp xếp bảo tiêu bảo vệ chúng tôi, tôi thiếu chút nữa bị bọn họ bóp chết!”
Nắm đấm của cô ta đánh lên người Thiên Huệ. Ánh mắt Thiên Huệ soi Thiên Tịnh,”Chìa khóa rõ ràng ở chỗ con, con nói ở chỗ cô, còn bảo bọn họ giết cô, con có phải thật sự muốn cô chết!’
“Con không nói như vậy, có thể giữ được chìa khóa sao? Chẳng lẽ cô muốn con giao chìa khóa cho bọn họ? Con không giao! Đó là di sản của con, là