Mộ Ly nhìn vào cơ thể của mình mà không nói ra lời, anh lại có cảm giác với Diệp Phi, rõ ràng cô là người phụ nữ anh hận đến chết. Mắt anh nhìn chằm chằm vào môi Diệp Phi, hầu trên cổ anh không kiểm soát được chuyển động, tay không khống chế được muốn bóp cằm của cô, mở miệng cô ra và xâm chiếm miệng cô.
“Diệp Phi” Lời nói của anh phát ra từ sâu trong cổ họng, quyện lấy cảm xúc không kiểm soát được của anh.
Đột nhiên, có tiếng điện thoại reo lên, phá vỡ mạch suy nghĩ của anh, anh nhấc bước đi lấy điện thoại.
Là một cuộc gọi video, đầu kia điện thoại là một ông già “ Người đã đến chưa?”
“Đến rồi! Ngày mai ông có thể đến tham gia bán đấu giá, sau khi đấu giá thành công, người có thể đem đi” Mộ Ly nói.
“Ừm. Ta sẽ đi. Quay quay cô ta cho ta. Để ta xem.” Người đàn ông đó nói.
“Tôi nói ông Dạ, ông còn không tin tôi sao? Ông yên tâm, chắc chắn là bản nguyên trạng” Mộ Ly nói, để camera điện thoại chiếu thẳng vào Diệp Phi.
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại nhìn qua nhìn lại “Rất tốt. Mai gặp”.
Khi điện thoại bị vừa tắt, vùng giữa trán của Mộ Ly nhăn lại như vũ bão, cơ thể anh không nên có bất kỳ phản ứng nào với con nha đầu thối này. Anh đè nén cảm xúc của mình, đi tắm nước lạnh.
Khi anh đi vào nhà vệ sinh, Diệp Phi mở mắt chạy đến bàn ăn, cầm đũa lên ăn món ăn trên bàn, quá đói, không chờ được cô ném mình vào trong nồi lẩu, cô ăn vài miếng to tôm hùm sashimi. Một lon nước hoa quả ép mới vắt cũng trôi hết vào bụng, nước hoa quả ép là thứ hồi phục thể lực tốt nhất. Cô ăn thật nhanh, không biết khi nào Mộ Ly sẽ ra, cô phải ăn nhiều một chút, chỉ sợ ngày mai sẽ không cho cô ăn.
Khi Mộ Ly tắm xong, đi ra khỏi phòng, thì nhìn thấy những cái đĩa trống không trên bàn, quay sang thì thấy cô đang ngủ trên ghế sofa.
“Như này còn giả vờ ngủ được! Là cô ăn vụng!” Điều đáng tức giận là, cô ăn vụng thì thôi, còn không để lại cho anh một chút nào, ăn sạch sẽ.
Diệp Phi dường như không nghe thấy lời anh nói, tư thấy bất động tiếp tục dựa vào ghế sofa ngủ.
Mộ Ly bước vài bước đến “Còn giả vờ ngủ! Dậy! Miệng vẫn còn phô mai chưa lau sạch!”
Diệp Phi lấy tay lau miệng mình trong tiềm thức, cô nhớ mình đã lau qua miệng rồi mà!
Ngước mắt thì nhìn thấy ánh mắt đùa giỡn của anh, cô lập tức hiểu ra “Anh lừa tôi!” Cô tức giận hét lên.
“Không ăn vụng! Cô lau miệng làm gì?” Mộ Ly đáp lời.
Diệp Phi liếc liếc mắt “Tôi ăn vụng đấy, thì làm sao? Trong miệng còn có bã, anh muốn ăn không? Không ăn thì đừng làm ồn để tôi ngủ.
Một tay anh kéo cô khỏi sofa “Không được ngủ trên sofa của tôi!”
“Biết rồi! Phiền! Tránh xa tôi ra!” Diệp Phi cuộn tròn trên tấm thảm. Trước sofa có tấm thảm lông dài lớn, thảm rất dày, ngủ ở đó còn dễ chịu hơn ở sofa, ngủ ở thảm cô cũng không có ý kiến gì.
Mộ Ly nhếch mép, nhìn người phụ nữ bé nhỏ đang ngủ trên sofa, giống như con gà trống bị đánh bại, rõ ràng anh là người đã trói cô đến, rõ ràng anh kiểm soát mọi thứ, thậm chí kiểm soát cả sự sống cái chết của cô, nhưng trước mặt cô anh chưa từng có được cảm giác chiến thắng, mỗi lần bị cô đả kích đều thương tích đầy mình.
“Người đâu! Gọi Linda đến!” Anh dặn dò người giúp việc.
Trong tích tắc, một người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt đi vào phòng “Thuyền trưởng, tôi đến rồi!”
Mộ Ly ngồi trên ghế sofa “Lại đây, phục vụ tôi!”
“Vâng!” Linda nghe lời đến gần Mộ Ly, cô thường xuyên phục vụ Mộ Ly kiểu này, cô là người phụ nữ mà anh nuôi