Sắc mặt Mộ Thương Nam trầm xuống vẻ u ám, cô thà uống thuốc tránh thai chứ không sinh con cho anh!
Cảm giác này rất khó chịu, giống như có người dùng dao đâm vào tim anh, nói với anh, anh vốn dĩ không xứng làm bố của con cô!
“Uống thuốc tránh thai có hại cho sức khỏe, dù sao anh cũng không thiếu tiền, có rồi thì sinh nó ra, anh nuôi!”
“Não anh có vấn đề à? Anh muốn có con riêng à? Anh chắc chắn Thiên Tịnh chịu sinh con riêng cho anh?” Diệp Phi tức nghẹn lại, anh không muốn kết hôn với cô, còn muốn cô sinh con cho anh!
“Tại sao Thiên Tịnh phải để tâm? Có người giúp cô ấy sinh con thì tốt biết mấy, không phải nói phụ nữ đều không thích sinh con, sợ cực nhọc hay sao, còn bị mất dáng, có em sinh con cho anh, Thiên Tịnh có thể đẹp mãi mãi rồi!” Mộ Thương Nam nói.
Khóe môi Diệp Phi giật mạnh, rốt cuộc anh yêu Thiên Tịnh tới cỡ nào mà cả việc này cũng nghĩ dùm Thiên Tịnh rồi, “Mộ Thương Nam, anh thật đáng thương, người mà anh luôn nhung nhớ sắp gả cho Cung Trạch Vũ rồi!”
“Người mà anh đã muốn thì không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu, bất kể là ai đi nữa!” Bao gồm cả em!
Mộ Thương Nam lạnh lùng nói, anh sẽ không cho cô bất kì cơ hội bỏ trốn nào, cô không muốn sinh con cho anh, thử xem!
Diệp Phi chỉ cảm thấy lồng ngực đang ngạt thở, xem ra Mộ Thương Nam là muốn giành Thiên Tịnh với Cung Trạch Vũ rồi, tim cô đau đến rỉ máu, người bị anh chiếm lấy trên giường là cô, còn người mà anh cưới, người anh yêu lại là Thiên Tịnh.
Cô đứng dậy chạy thẳng ra cửa lớn của biệt thự.
“Em đi đâu vậy?” Mộ Thương Nam đuổi theo.
“Anh không cho tôi thuốc tránh thai thì tôi tự đi mua, Mộ Thương Nam, anh muốn khiến tôi sinh con cho anh, kiếp sau đi! Cho dù tôi có muốn sinh con thì tôi đi tìm trai bao hiến tinh, cũng không thèm giống của anh đâu!” Diệp Phi tức giận buông một câu, quay người bước ra cửa lớn.
Tay Mộ Thương Nam cuộn thành nắm đấm, anh còn không bằng một gã trai bao!
Anh lấy điện thoại ra, ấn vào màn hình di động gửi tin cho Nhiếp Hạo.
Diệp Phi không chút nhớ nhung nào mà đi cả nửa tiếng đồng hồ mới tới trạm xe buýt, Mộ Thương Nam không đuổi theo cô, cô không mất tích, kết quả đã được đoán trước rồi, người đàn ông khốn khiếp khiếp này làm sao có thể đuổi theo cô chứ?
Còn cô thì hạ quyết tâm sẽ không sinh con cho anh.
Cô ngồi trên xe buýt, ánh mắt nhìn vào quán nhỏ bên đường, tìm nhà thuốc, có thể mua được loại thuốc này ở bất cứ nhà thuốc nào.
Trên con phố sầm uất, xa xa thì đã nhìn thấy mấy bảng hiệu của nhà thuốc kế sát nhau, cô xuống xe đi về phía nhà thuốc.
Người bán trong tiệm thuốc thấy có khách tới thì nở nụ cười chào, “Cho hỏi chị mua thuốc gì?”
Diệp Phi bặm môi, “Tôi muốn mua, ừm thì, thuốc tránh thai.”
“Chúng tôi có rất nhiều loại thuốc tránh thai, chị muốn loại dùng trước hay dùng sau, trong khoảng thời gian bao lâu?”
Mặt Diệp Phi ửng đỏ không kiểm soát được, mua loại thuốc này là ngượng ngùng nhất, đặc biệt còn phải nói thời gian, quả thực là nói cho người khác biết lúc nãy cô vừa làm chuyện xấu hổ cùng đàn ông rồi.
“Loại trong vòng 24 giờ.” Giọng cô nhỏ lí nhí, chỉ sợ bị người thứ ba nghe được.
Người bán thì lại xởi lởi, “Loại trong vòng 24 giờ à, chúng tôi có nhiều nhãn hiệu lắm, chị qua đây chọn đi.”
Diệp Phi xém chút mếu máo đến muốn kiếm lỗ chui xuống, cô cúi đầu, giống như đang bị người trong cửa tiệm đánh giá toàn thân vậy.
Điện thoại trong nhà thuốc vang lên, người bán chạy đi nghe.
Diệp Phi nhìn hàng thuốc trên kệ tủ, thực ra nhãn hiệu nào cô cũng không hiểu, chỉ cần là thuốc tránh thai thì được rồi.
Cô tiện tay lấy một hộp, đợi người bán nghe xong điện thoại thì cô nói, “Lấy cái này đi.”
“Phiền cô cho tôi xem chứng minh thư, tiệm thuốc chúng tôi bán thuốc theo hệ thống tên thật.” Người bán nói với biểu hiện cứng ngắc.
Diệp Phi đơ ra, không ngờ mua thuốc còn phải theo hệ thống tên thật, cô lấy chứng minh thư từ trong túi ra đưa cho người bán.
Người bán nhìn qua