Tay Diệp Phi bám chắc lấy thanh của tàu lượn, chỉ sợ buông tay sẽ rơi xuống dưới.
“Căng thẳng vậy làm cái gì? Vui biết bao, chúng ta bay giống như chim! Ồ, tôi quên mất cô là chuột đồng, sợ độ cao!” Mộ Ly mỉa mai nói.
Diệp Phi trợn ngược mắt tặng cho Mộ Ly, “Anh mới Erha! Độ tuổi này thật tốt, Erha cũng có thể thượng thiên! Quả nhiên chó gà lên trời!”
“Ý của cô là tôi là chó cô là gà?” Mộ Ly yêu nghiệt nhìn người phụ nữ.
Khóe miệng Diệp Phi co rút, cùng người đàn ông này cãi nhau, cô trước nay chưa từng chiếm được tiện nghi.
“Cút!” Cô không tốt tính trả lời 1 câu, bay 1 lúc có chút cảm giác thích ứng tàu lượn, không cần lực cánh tay quá lớn để chống đỡ thân thể theo hướng nằm ngang, bởi vì khi bay lên, thân hình con người tung bay theo chiều gió.
Cô chỉ cần nắm chặt thanh của tàu lượn, không để bản thân rơi xuống là được.
Cảm giác thật giống chim trong không trung, dưới chân cô 1 mảng đèn đuốc sáng rực, chấm nhỏ của ánh đèn giống như vô số ngôi sao nhỏ.
Diệp Phi nghĩ cảnh vật ban ngày nhất định càng đẹp.
“Chúng ta đi đâu? “ Cô nghĩ đến vấn đề này. Khí phụt của tàu lượn có thể mang bọn họ đi bất kì nơi nào.
“Đương nhiên đi đến nơi an toàn, cô hiện nay là đào phạm. Chưa dày vò cô đủ, tôi sao nỡ để người ta bắt cô quay về.” Tay Mộ Ly điều khiển tàu lượn, hướng núi sâu bay đi.
Trong rừng cây đen kịt, hoàn toàn không nhìn thấy đường, định vị chỉ dẫn vệ tinh trong tay Mộ Ly, chỉ dẫn bọn họ bay vào trong núi.
Tàu lượn bay vào 1 sơn động lớn, chân Diệp Phi cuối cùng cũng dẫm lên mặt đất.
Mộ Ly gấp tàu lượn xong rồi, mở chức năng đèn pin trên điện thoại, dẫn Diệp Phi đi sâu vào trong sơn động.
Diệp Phi không ngờ sơn động này sâu như vậy, có 1 đoạn đường đặc biệt hẹp, chỉ có thể 1 người đi qua.
Cuối đường là 1 tảng đá, Mộ Ly ấn động công tắc bên cạnh tảng đá, tảng đá mở ra, ánh mắt Diệp Phi kinh ngạc.
“Nhìn ngốc rồi? Vào đi!” Mộ Ly kéo người phụ nữ đi vào sơn động.
Sơn động ở đây và bên ngoài hoàn toàn không cùng 1 khái niệm, trên đất trải da thú dài bằng lông, trên tường treo các loại sừng hươu và ngà voi, đồ dùng gia đình nguyên mộc, đèn thủy tinh nhấp nháy rực rỡ, các loại đồ trưng bày vàng thật bạc thật, còn có lỗ thủy tinh các loại màu sắc.
“Đây là nhà anh?” Diệp Phi thật lòng nhìn ngốc rồi.
“Không tính là nhà, chỉ là 1 nơi ẩn nấp. Tháo giày đi vào, đừng giẫm bẩn da thú của tôi.” Mộ Ly dặn dò.
“Biết rồi.” Diệp Phi vừa nói vừa tháo giày chân trần giẫm lên da thú, 1 chút cũng không lạnh, lông dài mềm mại ôm lấy chân cô thật thoải mái.
Ánh mắt cô nhìn những lỗ thủy tinh xinh đẹp kia, các lỗ thủy tinh này đều là những viên đá nguyên thủy của tinh thể, phá vỡ 1 nửa, lộ ra cột tinh thể kết tinh trong đá.
Tay cô sờ thủy tinh, “Thật là đẹp!”
Đột nhiên cô bị dọa kêu lên, 1 con mãnh xà đang đúng hướng cô từ từ bò tới, nôn ra bức thư màu hồng.
Dường như mãnh xà nghe thấy âm thanh, ngay lập tức dựng đứng lên 1 đoạn thân thể, ngửa đầu nhìn Diệp Phi.
“Kêu gì mà kêu, chưa gặp qua mãng xà sao? Nhìn cô kìa, dọa đến tiểu quai của tôi rồi!” Mộ Ly trách móc.
Diệp Phi tức đến nổ phổi, ông lớn, đây rốt cuộc ai dọa ai?
“Tôi chính là nhìn thấy mãng xà mới sợ có được không? Tôi còn chưa muốn chết đâu!” Diệp Phi tức giận nói.
Con mãng xà to miệng dày, hu hu, dọa tim gan cô rét run.
“Tiểu quai nhà chúng ta chỉ cắn người xấu. Tiểu quai, đi xem cô ta là người tốt hay người xấu.” Tay Mộ Ly xoa đầu mãng xà.
Mãng xà dường như nghe hiểu lời nói của Mộ Ly, liền theo hướng Diệp Phi bò tới.
Diệp Phi hoảng loạn chạy trong phòng, cô mới không tin lời Mộ Ly, Mộ Ly chính là tên hỗn đản nhất, sao vẫn chưa bị cắn chết chứ?
Nhưng mà cô thật đánh gía thấp tốc độ của mãng xà, tiểu quai đã dựng thân dậy xông vào cắn cô.
Cô hướng Mộ Thương Nam chạy qua, bám lên thân người đàn ông, nếu bị quấn chết, cô cũng phải kéo Mộ Ly