45219.Bạch Cầm uống xong rượu nhìn thấy Mộ Ly cầm đũa lên gắp thức ăn, cô mới dám cầm đũa lên, sau khi cô cầm đũa lên, những người khác mới dám cầm đũa lên ăn.
Diệp Phi lạnh lùng, tiếp tục uống rượu của mình, rượu của cô là rượu ngọt, là loại dành cho phụ nữ có thai.Ánh mắt cô nhằm vào mặt của những người phụ nữ trên bàn, rõ ràng đồ ăn thịnh soạn của cô đã chinh phục được khẩu vị của những người phụ nữ này, ai ăn cũng rất vui sướng. Thật sự không ai có thể từ chối một bữa tiệc sang trọng như này, đều là thực phẩm cao cấp, cá hồi chất thành núi nhỏ, những thứ này đều do máy bay vận chuyển trực tiếp đến, còn có sashimi cá ngừ cali vây xanh, được các đầu bếp làm và chế biến sashimi ngay tại bữa tiệc, thực sự món ăn ngon như trên thiên đàng. Điều làm những người phụ nữ đó không rời được mắt là, đĩa bạc, đũa bạc, bát bạc và ly pha lê trong tay họ. Trong trang phục xinh đẹp, ăn những đồ ngon như này thật là biết hưởng thụ. Diệp Phi không thể ăn đồ sống nguội, cô chọn một phần canh Phật nhảy tường thong thả ăn, thứ này mỗi miếng đều chứa đầy collagen, rất tốt cho cô và đứa bé. Cô nhìn những người phụ nữ này như xem kịch, chờ đợi cái kết cục mà cô mong muốn.
Quả nhiên, một lúc không lâu sau, một người phụ nữ hét lên “Trời ơi! Tay của tôi! Tay của tôi làm sao lại biến thành màu đen thế này?” Cùng với tiếng hét của người phụ nữ đó, những người khác đều cúi đầu nhìn tay mình, ai cũng kinh hãi hét lên. Tay của bọn họ cũng không phải ngoại lệ, ngón tay và lòng bàn tay đều đổi sang màu đen, hơn nữa lại còn có cảm giác nóng bỏng đau như kim đâm.
Tay của Bạch Cầm cũng bị đen “Thiếu gia, Tay của em sao biến thành màu đen rồi?” chắc chắn là Diệp Phi đã giở trò, yến tiệc là do cô ta tổ chức,
Mộ Ly nhếch mép “Tôi nói rồi, tôi không quan tâm việc của phụ nữ các cô, đây là vấn đề giữa các cô” Anh lười biếng dựa vào ghế của mình, bộ dạng như chuẩn bị thưởng thức màn xâu xé của chị em phụ nữ.
Lòng Bạch Cầm trống rỗng, rõ ràng Mộ Ly không muốn quản việc của họ.
“Diệp Phi! Cô thật quá đáng! Cô hạ độc chúng tôi!” Cô tức giận hét to.
“Đúng vậy, bọn họ và cô không thù không oán, sao cô lại hạ độc họ?”
“Chúng tôi không đắc tội với cô!”
“Phải, chúng tôi không đắc tội với cô!”
Vài người phụ nữ tranh luận, tay biến thành màu đen, bọn họ đều sợ chết khiếp. Mộ Ly không quan tâm, bọn họ chỉ sợ bị hạ độc mà chết.
Diệp Phi tiếp tục thong thả ăn canh của mình “Các cô không đắc tội với tôi, nhưng ở đây có người đắc tội với tôi, các cô còn hùa vào làm theo cô ta, Tôi đương nhiên phải dạy dỗ cả các cô rồi”.
Tất cả mọi người đều hiểu ra rồi, Diệp Phi là nhằm vào Bạch Cầm.
“Tôi và Bạch Cầm không thân, có thể giải độc cho tôi không? Tôi và cô ta cả năm không nói với nhau lấy một câu” Một người phụ nữ nói.
“Hai người không thân sao? Vậy thì tôi có thể giải độc cho cô. Đến đây uống cốc nước này, vệt đen trên tay cô tối nay sẽ nhẹ hơn, ngày mai có thể tiêu hết” Diệp Phi nói.
“Cảm ơn cô nhiều, Diệp Phi, sau này tôi chỉ nghe cô!” người phụ đó vội vàng đến trước mặt Diệp Phi đưa tay lấy cốc nước Diệp Phi rót cho. Những người còn lại nhìn thấy người phụ nữ này uống thuốc giải độc, từng người từng người nhốn nháo bày tỏ không thân với Bạch Cầm, đều chạy đến uống thuốc giải.
Mặt Bạch Cầm tối sầm lại, những người thân cận của cô lâm trận trở giáo chạy hết rồi, chỉ còn lại cô không có thuốc giải. Trán cô một vùng mây đen che khuất, cô gắng kìm nén tất cả phẫn nộ trong lòng, từng bước từng bước bước đến chỗ Diệp Phi “Tôi thấy chúng ta có phải có hiểu lầm gì không? Tôi chỉ làm việc theo quy định, không nhằm gì vào cô”
Cô nhìn Mộ Ly cầu cứu, cô là người phụ nữ Mộ Ly thích nhất, cô hi vọng Mộ Ly sẽ giúp cô nói một câu. Nhưng hi vọng càng nhiều bao nhiêu, thì thất vọng càng lớn bấy nhiêu, anh không những không