45226.Canh hải sản sốt bơ nóng hôi hổi đổ trên quần anh, Diệp Phi chạy đi trong từng tiếng hô kinh ngạc của những người xung quanh.
Cô không nghĩ Mộ Thương Nam bị bỏng rồi còn có thể đuổi kịp cô.
“A! Anh Thương Nam! Anh không sao chứ?” Thiên Tịnh sợ đến run run.
Chớp mắt, cô ta phản ứng kịp mới cầm khăn ăn lau canh trên người Mộ Thương Nam.
Mộ Thương Nam căn bản không hề phòng bị Diệp Phi sẽ làm ra chuyện như vậy. Trên khuôn mặt cao ngạo lạnh lẽo vô số biểu cảm thay đổi, toàn thân tỏa ra sự tức giận đủ để hủy thiên diệt địa!
Anh giơ tay cản trở động tác của Thiên Tịnh: “Không cần.”
Anh sải bước đi ra khỏi quán ăn, tay nắm chặt, ý nghĩ muốn bóp chết Diệp Phi cũng có.
Muốn cho anh mất mặt sao? Không dễ dàng như vậy đâu. Cước bộ của anh vẫn vững vàng, không để bất luận kẻ nào nhìn ra trạng thái của anh bây giờ.
Thiên Tịnh theo sát anh chạy ra, anh không đau sao? Não của cô ta có chút phản ứng không kịp, thế nhưng cô ta khẳng định, lần này Diệp Phi chết chắc rồi.
Mộ Thương Nam phân phó Nhiếp Hạo điều xe đến đưa Thiên Tịnh và Mộ Dã quay về nhà cũ của nhà họ Mộ, thông báo cho người của hắn trong toàn thành phố truy tìm Diệp Phi, mà anh lái xe đi đến bệnh viện.
Gần đấy có một toàn nhà có hình chữ thập đỏ chói sáng lóe trên mái, anh liền lái xe đi thẳng đến bệnh viện đó.
Diệp Phi rốt cục chạy về bệnh viện của mình. Cô không thuê nhà trọ mà trực tiếp ở trong bệnh viện luôn.
Bác sĩ trong bệnh viện vẫn chưa tuyển đủ, càng không cần nói đến người trực ban. Bệnh viện trống rỗng chỉ có một mình cô. Cô đi vào một gian khám và chữa bệnh, đến phòng vệ sinh bên trong tắm.
Nghĩ đến chuyện làm bỏng anh ta lại thấy thoải mái. Nếu như năm đó có thể làm anh ta bỏng đến tàn phế luôn thì bọn họ sẽ không có nhiều chuyện phức tạp như vậy, càng không có Thiên Thiên.
Vừa nghĩ đến Thiên Thiên, lòng của cô mềm lại. Tuy rằng vô cùng ghét Thiên Tịnh và Thiên Huệ nhưng cô vẫn đặt tên cho con gái là Thiên Thiên. Đây là họ của cha cô, cô vẫn muốn lấy lại.
Mộ Thương Nam đi vào sảnh lớn bệnh viện, dựa theo biển chỉ dẫn ở hành lang mà đi tới phòng bệnh khám tiết niệu.
Gian phòng vẫn đang sáng đèn, có thể thấy được có người vẫn rất trách nhiệm. Tiếng bước chân mơ hồ truyền từ phía phòng vệ sinh đến.
Thân ảnh người con gái đi ra khỏi phòng vệ sinh, đụng vào ánh mắt người đàn ông.
“A! Lưu manh!” Tay của Diệp Phi bao chặt lấy người, trong não không thể tìm ra lý do tại sao anh ta có thể đuổi đến tận nơi này?
Trời má! Cô còn không mặc quần áo!
Mộ Thương Nam đanh mặt co rút. Thân thể trắng nõn của người con gái chạm vào đáy mắt anh. Anh cũng không nghĩ đến, người của anh lục tìm toàn thành phố mà anh lại cứ như vậy tìm được cô.
“Lưu manh với em ư? Toàn thân đều chả có gì, lưu manh đối với em sẽ chẳng có phản ứng gì đâu.”
Anh trực tiếp đi qua người cô, thẳng đến phòng vệ sinh phía sau. Anh muốn tắm nước lạnh tẩy rửa vết thương.
Diệp Phi nhìn người đàn ông bước vào phòng vệ sinh mới thở ra được một hơi.
Thế nhưng có gì đó sai sai, chỗ nào sai sai thì phải?
Trời má! Quần áo của cô còn đang trong phòng vệ sinh đó! Cô muốn thay quần áo nên mới không mặc.
Bên ngoài khoa tiết niệu là phòng chẩn đoán bệnh của bác sĩ, bên trong phòng là phòng khám và chẩn đoán lâm sàng, quần áo của cô đều để bên trong ngăn kéo. Thế nhưng bên ngoài phòng có người của anh ta hay không?
Cô không thể làm gì hơn là mặc quần áo khám chữa bệnh của bác sĩ đang treo trên tường, chí ít cái này còn tạm tính là quần áo.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, người đàn ông ướt sung đi tới, trong tay là khăn mặt xoa bọt nước trên cơ thể.
Diệp Phi ói ra máu: “Đồ lưu manh, anh không mặc quần áo!”
Mộ Thương Nam sắc mặt âm trầm, ánh mắt lẫm liệt nhìn thẳng cô. Quần áo của anh đều bị cô đổ canh hải sản lên người, anh còn có thể mặc sao?
Huống hồ, anh còn muốn nhờ cô xem vết thương, kiểu gì chẳng phải cởi cho cô xem.
“Lại đây!” Anh lạnh giọng nói.
Khuôn mặt của Diệp Phi không biết là tức đến đỏ bừng hay là xấu hổ đến đỏ bừng nữa.
“Tôi không qua! Mộ Thương Nam, anh đừng nghĩ làm gì tôi! Anh đúng là loại