45228. Đứa trẻ là con của Bắc Minh Phong và Lăng Tuyết?
Đầu óc của Thủy Tinh trống rỗng, bản thân liều chết cứu đứa trẻ, đứa trẻ lại là con của Lăng Tuyết.
Ông trời rốt cuộc còn muốn chơi đùa cô như thế nào nữa. Đứa con của cô và cùng Bắc Minh không giữ được. Cô lại bảo vệ đứa con của kẻ thù của mình!
"Thủy Tinh, cám ơn em. Bắc Minh Ý rất quan trọng với anh." Bắc Minh Phong nói.
Câu nói của anh giống như là vô số cây kim đâm vào tim Thủy Tinh, con của cô cũng rất quan trọng với cô mà.
"Anh có thể mang theo con của anh cút khỏi đây!" Thủy Tinh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt anh, Bắc Cực lạnh bao nhiêu thì trong lòng cô lạnh bấy nhiêu.
Bắc Minh Phong cảm giác được sự lạnh lùng của cô, chân mày của anh nhíu lại khó chịu."Em có thái độ gì? Em đã cứu con của anh, anh cảm ơn em, chẳng lẽ cảm ơn cũng là lỗi của anh sao? Nếu như em còn nhớ hận chuyện năm đó thì đừng quên, là năm đó anh hại em mất đi đứa con của chúng ta, thế nhưng là anh liều chết bảo vệ đứa con của em và George, vì con của hai người mà anh phải cấp cứu một tháng. Đến bây giờ toàn thân đều là vết thương."
"Cho nên sao? Tôi phải mang ơn anh hay sao? Bắc Minh Phong, anh nói cho rõ đi, tôi không có kêu anh cứu tôi. Là chính anh bổ nhào vào những thanh trúc đó rồi bị chúng đâm qua người. Món nợ này không liên quan gì tôi cả!" Thủy Tinh lên tiếng bật lại anh, giống như cô liều chết cứu con trai của Bắc Minh Phong, cô suýt chút mất mạng, cô có thể đi tìm ai tính sổ đây.
Trong lòng Bắc Minh Phong nghẹn lại, "Anh không có tìm em tính sổ, anh chỉ nói vấn đề về thái độ của em!"
Điều anh chịu không nổi là thái độ của cô, kiểu thái độ kia còn không bằng người xa lạ!
Thủy Tinh chỉ cảm thấy giống như là được nghe thấy chuyện cười lớn, "Thái độ của tôi thế nào? Bởi vì anh đã cứu tôi, nên tôi phải quỳ xuống đa tạ anh sao? Được thôi, coi như tôi nợ anh một mạng, hôm qua vì cứu con anh mà tôi cũng suýt chết, hai chúng ta coi như xong!"
Coi như anh đã cứu cô, vậy thì sao chứ? Cô có thể tha thứ cho sự phản bội anh dành cho cô sao, tha thứ cho anh có con cùng người phụ nữ khác sao? Cái cô bị tổn thương là trái tim, điều mà cả cuộc đời này cô không thể tha thứ là sự phản bội.
Chẳng lẽ anh suýt chết thì cô có thể xem như không có gì sao, cùng anh chuyện trò vui vẻ, quên hết tất cả sự phản bội của anh sao?
Anh cùng Lăng Tuyết, và đứa con của họ cứ như vậy mà tồn tại. Bắc Minh gia bảo vệ đứa trẻ rất tốt, năm năm qua không để lộ bức ảnh chụp nào của đứa trẻ. Nếu như cô biết đây là con của Bắc Minh Phong, cô nhất định sẽ tránh đi thật xa, sẽ không đụng chạm đến Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong tay siết thành nắm đấm, anh cố gắng đến cuối cùng, đổi lấy vẫn là “coi như xong”.
Năm đó anh đã nói qua, hai người họ coi như xong, năm năm anh không gặp lại cô, cố ý né tránh mọi tin tức về cô, anh cho là mình đã làm rất tốt, đã quên đi người phụ nữ này, nhưng khi gặp lại cô thì…
"Nếu như em cảm thấy là xong thì coi như xong, Bắc Minh Ý, chúng ta đi!" Anh đưa tay kéo đứa con đi.
Bắc Minh Ý lại nhào vào vòng tay của Thủy Tinh, đưa bàn tay nhỏ ra lau nước mắt cho Thủy Tinh, “Cục cưng, đừng khóc, cho dì mượn bờ vai của con này.”
Cục cưng? Đầu óc Thủy Tinh mơ hồ, cô làm sao mà thành cục cưng rồi?
Nhưng câu nói “Cho dì mượn bờ vai” lại giống như lựu hơi cay mạnh nhất, khiến nước mắt của cô hoàn toàn vỡ òa, giống như là hồng thủy tràn ra phá vỡ con đê cuối cùng vậy.
Bắc Minh Ý nhìn Thủy Tinh lau nước mắt thế nào cũng không lau khô được, gấp đến độ quơ tay lung tung, cậu đột nhiên thò đầu ra hôn lên mắt của Thủy Tinh, giống như là muốn hôn đi hết tất cả nước mắt của cô.
"Đau không? Để con thổi cho dì nha!" Giọng nói non nớt của cậu phảng phất giống như âm thanh của thiên nhiên.
Sự