45232.“Đến giúp mẹ cháu dạy dỗ ta?” Ánh mắt Diệp Phi quan sát cậu bé trước mặt.
Mặc dù cậu bé mới có 5 tuổi, nhưng cô biết chỉ số IQ của cậu bé tuyệt đối không phải độ tuổi của cậu vốn có. Nếu đã giỏi đến mức làm hacker, cô không tin, cậu nhóc này không hiểu mối quan hệ của cô và Mộ Thương Nam và cả Thiên Tịnh.
“Sao cháu lại phải giúp mẹ?” Mộ Dã nháy mắt hỏi vặn lại.
Diệp Phi nhếch nhếch môi, hay thật, nó không phải con trai Thiên Tịnh sao?
“Vậy cháu chặn cô lại làm gì?” Cô hỏi
“Cháu thích nói chuyện với cô, chỉ có cô không coi cháu là trẻ con, hiểu được ý nghĩ của cháu” Mộ Dã nói.
“Sau đó?” Diệp Phi tiếp tục hỏi, quan trọng rốt cuộc cậu nhóc muốn gì? Cô mặc một chiếc áo sơ mi của đàn ông đứng ở đây đã đủ thu hút ánh mắt của những người xung quanh rồi!
“Sau đó, cháu muốn để cô làm bạn gái cháu. Cô đồng ý không?” Mộ Dã hỏi.
Diệp Phi ngạc nhiên nhìn vào tận đáy mắt của cậu bé, như này thì trưởng thành sớm quá rồi?
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Cô hỏi
“Hack điện thoại của cô, hack máy tính của cô, hack mạng của nhà cô, cắt đứt dây mạng của cô, giảm lưu lượng của cô, làm nhiễu sóng của cô. Hoặc giúp cô tiêu tiền, thử chi vượt mức mấy cái thẻ ngân hàng của cô!” Mộ Dã cười vộ tội.
Diệp Phi mím môi, từng gặp người bá đạo, nhưng bá đạo như này thì chưa từng gặp.
“Nói như vậy thì, cô chỉ có thể đồng ý?”
Mộ Dã bước hai bước sát gần Diệp Phi “Nếu cô đồng ý, cháu sẽ mua mua mua cho cô! Ừm, trước tiên chúng ta đi mua quần áo! Cô thích thương hiệu nào?” Bàn tay nhỏ bé của nó kéo tay Diệp Phi, dẫn Diệp Phi đi hướng về phía cửa hàng.
Bên cạnh công ty của Cung Mặc Thần san sát không ít cửa tiệm thương hiệu lớn của thế giới, Mộ Dã chọn cho Diệp Phi một tiệm hàng hiệu và đi vào trong. Đi vào, cách ăn mặc của Diệp Phi bị nhân viên cửa hàng khinh thường “Chị gái, quần áo ở đây của chúng tôi đắt nhất cũng phải sáu con số”.
“Tôi biết, làm sao?” Diệp Phi đáp lại, Cô không phải không mua nổi quần áo sáu con số, Thẻ Mộ Ly đưa cô, cô không giúp Mộ Ly tiêu hết làm sao mà xứng đáng với Mộ Ly.
Mặt của nhân viên cứng đờ “Chúng tôi ở đây không phải tuỳ tiện xem được, cấm những người ăn mặc không gọn gàng đi vào. Người đâu, mời hai vị khách quý này ra ngoài.” Nhân viên nói không khách sáo, có nhìn thế nào, hai người này đều không phải người có tiển để mua nổi quần áo.
Mộ Dã lấy ra một chiếc thẻ kim cương đen, vẻ mặt đắc ý, cầm lắc lắc trước mặt nhân viên “Có cái thẻ này, quần áo của bạn gái tôi đã gọn gàng chưa?”
Nhân viên giật nảy mình, thẻ kim cương đen quẹt không giới hạn, cho dù mua 100 triệu nhân dân tệ cũng được”.
“Phi Phi, quần áo ở đây cô tuỳ ý chọn, cháu thanh toán” Mộ Dã hào phóng nói.
“Cảm ơn nhiều” tay Diệp Phi xoa đầu cậu bé, cô đương nhiên phải giúp Mộ Thương Nam tiêu nhiều tiền một chút, nếu không làm sao xứng đáng với Mộ Thương Nam. Ngón tay cô chỉ vài bộ, chọn chính xác vài bộ, là mẫu mới bản giới hạn của mùa này.
Hai nhân viên đi cùng cô đến phòng thay đồ để thử quần áo, ai đấy lông mày đều cong lên khác hoàn toàn so với thái độ vênh váo vừa nãy. Vài bộ quần áo chọn vừa đẹp, Diệp Phi cuối cùng cũng đã mặc lên những bộ quần áo bình thường.
Thẻ kim cương đen của Mộ Dã quẹt trên máy pos, mấy trăm vạn tệ tiêu tan.
“Cô yêu, cháu cố gắng như này, có phải cô cần thưởng cháu một chút không” cậu bé ngẩng mặt lên nói.
Diệp Phi nhìn cái mặt giương lên của cậu nhóc, cười mỉm, cúi đầu hôn lên trán cậu nhóc, “được, thưởng cho nhóc”.
Cái môi nhỏ của Mộ Dã cong lên, cái tay không bằng lòng sờ sờ trán mình “không phải đều hôn môi sao?”
“Nhóc còn quá nhỏ, chờ nhóc lớn mới có thể hôn môi” Diệp Phi