45235.“Anh biết cái gì? Nhanh chóng nói cho tôi!’ Diệp Phi lật tay túm lấy cánh tay Cung Trạch Vũ hỏi.
Cung Trạch Vũ cảnh giác nhìn Mộ Thương Nam, “ Đợi người đàn ông của Thiên Tịnh đi, chúng ta nói tiếp.”
“Người đâu! Mời Mộ Thương Nam rời khỏi nhà tôi!’ Diệp Phi lấy ra khí thế của nữ chủ nhân, nếu đã có người giúp cô thu dọn chỗ này, thì cô cũng phải làm nữ chủ nhân của Thiên gia cho thật tốt.!
Mặt Mộ Thương Nam co rút, ‘Cô hoài nghi tôi sẽ hại cô?”
“Anh hại cô ấy còn ít à? Anh là hung thủ giúp Thiên Tịnh, 2 vợ chồng các người ô nhiễm cùng dòng nước!” Cung Trạch Vũ cướp lời nói.
“Việc ngày trước mặc dù tôi không nhớ nữa, nhưng tôi biết tôi sẽ không hại người vô tội.” Mộ Thương Nam cướp lời nói.
“Ý của anh là, Diệp Phi là tội có báo ứng bị anh hại?” Cung Trạch Vũ nói.
“Tôi không có ý này!” Ánh mắt Mộ Thương Nam đâm lên mặt Cung Trạch Vũ, vậy mà bị Cung Trạch Vũ bẫy rồi!
“Tôi không cần biết anh có ý gì, thân phận bây giờ của anh không thích hợp ở nhà tôi, phiền anh ra ngoài!” Diệp Phi thề, tính khí tốt của cô đối với Mộ Thương Nam dùng cạn rồi.
Sắc mặt Mộ Thương Nam đen xì, “Tôi cũng sẽ điều tra, là sự thật sớm muộn cũng tra ra!”
Anh ta bước chân hướng thang máy sân thượng rời đi, chỉ cảm thấy đằng sau lưng mình sắp bị người phụ nữ chọc thủng rồi, giống như anh ta thật sự từng hại cô.
Ánh mắt Diệp Phi dõi theo xe Mộ Thương Nam rời đi, mới lạnh nhạt thu về.
“Anh nói đi, anh biết bao nhiêu?” Cô hỏi.
“Anh ngày đó hẹn hò với Thiên Tịnh, là cô ta định đi ven hồ trong rừng, bọn anh hẹn thời gian, anh đúng thời gian đến nhưng cô ta đến muộn. Thời gian muộn không lâu cho nên anh cũng không để ý, nhưng sau đó bọn anh đi vào liền nhìn thấy em đẩy Mộ Lạc Lạc xuống nước. Anh biết em sẽ không vô duyên vô cớ hại Mộ Lạc Lạc.
Sau đó Ám Dạ xảy ra nhiều chuyện, anh vội vàng lấy Thiên Tịnh, chỉ vì để lấy được bản đồ của cô ta cứu Ám Dạ, Ám Dạ bị Mộ Thương Nam chỉnh thảm thương. Bây giờ bị Mộ Thương Nam chỉnh đốn đến Ám Dạ chỉ còn lại là 1 cái vỏ rỗng. Anh cũng là nghe nói em quay về rồi, mới cố ý nghĩ đến việc năm đó, anh phát hiện có chỗ sơ suất, chính là Thiên Tịnh đến muộn, nhưng cô ta từ sâu trong rừng chạy đến, không phải từ ngoài rừng chạy đến!
Cũng chính là nói, cô ta thực ra đi đến trong rừng sớm hơn anh, chỉ là cô ta đến nơi sâu trong rừng, rồi lại chạy ra gặp anh, tại sao không trực tiếp để anh đi gặp cô ta? Tại sao không ở địa điểm hẹn trước đợi anh?” Cung Trạch Vũ hồi ức lại sự việc năm đó.
“Cũng là nói, nghi phạm lớn nhất là Thiên Tịnh! Cô ta đến trước sau đó cố ý kéo anh đi xem tôi và Mộ Lạc Lạc, để anh làm nhân chứng!” Diệp Phi nói.
“Ừ, nếu không tìm không ra giải thích nào càng hợp lý hơn. Chỉ là cái này không thể làm bằng chứng chỉ ra Thiên Tịnh.” Cung Trạch Vũ nói.
“Mộ Lạc Lạc sắp về rồi, tôi muốn đi gặp Mộ Lạc Lạc 1 lần, cô ta suýt chết, có lẽ sẽ không bao che hung thủ, nhưng cô ta lại nói là tôi, tôi muốn hỏi nguyên nhân rõ ràng. Nhưng người nhà Mộ gia sẽ không cho tôi gặp Mộ Lạc Lạc.” Diệp Phi nói.
“Cái này dễ làm, anh có thể đưa em đi gặp Mộ Lạc Lạc, bao nhiêu năm nay Mộ Lạc Lạc vẫn gửi tin nhắn cho anh, nói cô ta yêu anh nhiều như nào. Nếu là anh đi, cô ta sẽ gặp anh!” Cung Trạch Vũ nói.
Diệp Phi kinh ngạc, thật lòng không hiểu tư duy của Mộ Lạc Lạc, cố chấp trên người người đàn ông không yêu mình như vậy thật sự có ý nghĩa sao?
“Không thể không nói, Mộ Lạc Lạc thực ra rất si mê anh, nhiều năm như vậy đối với anh vẫn chưa thay lòng.”
“Ha ha, nhưng anh không yêu cô ta. Cô ta quá cố chấp rồi, cho rằng bản thân muốn đều có thể đạt được.” Cung Trạch Vũ chê