“Bắc Minh Ý? Sao con lại ở đây?” Nhiếp Hạo ngạc nhiên, cậu chủ của Bắc Minh gia sao lại đột nhiên tới đây chứ?
“Chú Nhiếp Hạo, con tới tìm Mộ Dã chơi chung!” Bắc Minh Ý giả ngây ngô nói.
Lòng Nhiếp Hạo đột nhiên trùng xuống, nghĩ đến cậu chủ nhỏ của nhà mình, tình hình của cậu ấy đều không ổn rồi! Xem ra đứa trẻ này vẫn chưa biết chuyện của Mộ Dã.
“Cậu chủ nhỏ của chú không có ở nhà, sao con lại đến vậy? Chú thông báo cho người của Bắc Minh gia tới đón con nhé!” Anh nói rồi bước tới nắm lấy tay của Bắc Minh Ý.
Bắc Minh Ý chớp đôi mắt to to của mình, đột nhiên khóc lớn tiếng, “Mọi người ai cũng ức hiếp con, không cho con chơi cùng với Mộ Dã!”
Cậu bé ngẩng cổ khóc lóc thảm thiết.
Trên trán của Nhiếp Hạo xuất hiện mấy vạch đen, “Thiếu gia Bắc Minh, chúng tôi có bắt nạt con đâu! Chúng ta nói rõ một chút xem nào. Là thiếu gia của chú không có nhà mà.”
Quả thực là tình huống khóc không ra nước mắt mà, để Bắc Minh Phong nghe thấy con trai nói bọn họ ức hiếp con trai của anh, bọn họ có còn sống được không chứ?
“Chính là các người ăn hiếp con! Các người không cho con gặp Mộ Dã, cũng không chơi cùng con!” Bắc Minh Ý nói.
“Cậu chủ của chú không có nhà mà, vậy đi, chú chơi cùng con một lát, có được không?” Nhiếp Hạo thật sự hết cách rồi.
Ánh mắt của Bắc Minh Ý quan sát kỹ Nhiếp Hạo, giống như bản thân bị ấm ức lắm vậy, “Vậy được thôi, là chú nói nhé! Chúng ta chơi đuổi bắt, mọi người tới bắt con đi.”
Không đợi Nhiếp Hạo nói gì, Bắc Minh Ý liền chạy về hướng khác của hành lang, Nhiếp Hạo đuổi theo, chỉ sợ cậu chủ đụng trúng hay vấp ngã thôi.
Rõ ràng là Bắc Minh Ý không vui rồi, cậu quay đầu dẩu cái miệng nhỏ nhìn vệ sĩ đứng canh gác trước cửa phòng chứa đồ, “Sao chú không tới bắt con? Chú ăn hiếp con, không chơi với con!”
Người vệ sĩ đó nhắm mắt cắn răng chạy qua dỗ Bắc Minh Ý, cái tội danh anh ta gánh không nổi đâu!
Thủy Tinh đứng trong góc hành lang nhìn Bắc Minh Ý dụ Nhiếp Hạo và vệ sĩ đó đi rồi thì rất kích động mà muốn tặng một like cho Bắc Minh Ý!
Cô nhanh nhẹn chạy đến phòng chứa đồ, mở khóa cánh cửa lớn ra.
“Thủy Tinh?” Diệp Phi kinh ngạc nhìn người bước vào.
“Đừng nói gì hết, mau đi thôi!” Thủy Tinh kéo Diệp Phi chạy khỏi phòng chứa đồ.
Diệp Phi không để ý tới phải hỏi những gì, liền chạy theo Thủy Tinh, hai người chạy đến sân.
Thủy Tinh trèo qua bức tường trước, “Mau lên đây, máy quay camera ở đây bị Bắc Minh Ý vô hiệu hóa rồi.”
“Chị tới đây!” Diệp Phi đi theo muốn trèo lên bức tường, quay đầu nhảy ra bên ngoài bức tường với Thủy Tinh.
“Ha ha ha! Chúng ta thoát ra ngoài rồi!” Thủy Tinh cười lớn tiếng, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Nhưng mà Diệp Phi không có chút gì là vui vẻ cả, đứng tại chỗ ngây người ra, không động đậy.
“Sao vậy Diệp Phi?” Thủy Tinh kéo kéo tay của Diệp Phi, phát hiện ánh mắt của Diệp Phi không đúng, cô theo ánh mắt của Diệp Phi, quay đầu nhìn qua…
“Ôi ôi.” Thủy Tinh suýt chút bị sặc chết vì nước bọt của mình, “Tổng…tổng giám đốc Mộ, anh đến đi dạo à?”
Tất cả dây thần kinh trong đầu của cô đều như bị đứt hết, tại sao Mộ Thương Nam lại ở đây?
Mộ Thương Nam bình tĩnh nhìn với gương mặt lạnh lùng như bị đóng băng, bước từng bước về phía cô gái nhỏ, “Muốn chạy à? Cô tưởng nơi này của tôi là chỗ mà cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Diệp Phi trợn mắt nhìn người đàn ông, trong đầu là hàng loạt câu mắng chửi, “Tôi cũng không muốn tới đâu! Là anh cưỡng ép tôi tới mà!”
Khóe môi của Mộ Thương Nam giật mạnh, “Cút về cho tôi!”
Tay của anh nắm lấy cánh tay của Diệp Phi, bảo vệ sĩ của mình bắt Diệp Phi lại.
Thủy Tinh vừa định lớn tiếng la lên, để Mộ Thương Nam chạy tới tiếp ứng cho họ thì đã bị vệ sĩ bịt miệng lại rồi.
Cô không phát ra được bất kì âm thanh nào, cứ như vậy mà bị áp giải về biệt thự của Mộ Thương Nam.
Bắc Minh Ý vừa chạy vừa nhìn ra phía sau trong biệt thự, “Chú Nhiếp Hạo, mau mai tới bắt con đi! Mau lên đi!”
Đột nhiên, cậu đụng phải cả một bức tường thịt, ngước mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông cao gấp mấy lần mình, “Chú…Mộ.”