Bắc Minh Phong không biết mình ngủ bao lâu rồi, đầu óc dường như khôi phục lại một chút, tỉnh táo hơn, anh giật mình ngồi dậy. Người phụ nữ bên cạnh anh, đập vào đồng tử của anh, anh lại nằm cùng Lăng Tuyết.
“Sao cô lại ở đây?” Anh tức giận hét lên.
Lăng Tuyết mở mắt ra, hoàn toàn không có chút gì là hoảng loạn, cô ngồi dậy theo, bất chấp chiếc chăn tuột khỏi cơ thể trơn truột của cô.
“Chúng ta là vợ chồng, em ngủ với anh thì có gì không đúng?” cô hỏi vặn anh.
“Chúng ta sắp ly hôn rồi!” Bắc Minh Phong nổi giận hét lên, rõ ràng anh bị người phụ nữ này lợi dụng.
“Chúng ta sắp ly hôn, nhưng bây giờ vẫn chưa ly hôn, vì vậy không phải anh nên cố gắng làm tròn nghĩa vụ của người chồng sao? Hơn nữa, em cũng không nói em sẽ đồng ý ly hôn. Tình cảm của chúng ta không có rạn nứt, còn ngủ cùng nhau, tại sao chúng ta phải ly hôn?” Lăng Tuyết hỏi anh.
Bắc Minh Phong mím chặt môi “Cô thật bỉ ổi, hóa ra đây mới là bản chất thật của cô.”
Lăng Tuyết khẽ cười ra tiếng “Em làm sao mà bỉ ổi? Em ngủ với người đàn ông của mình, thì là bỉ ổi? Lẽ nào, em phải ngủ với người đàn ông khác mới gọi là bình thường?”
Bắc Minh Phong không còn cãi lý với Lăng Tuyết, đơn giản nó là một cuộc tranh cãi không có ý nghĩa gì, dù sao anh cũng đã hạ quyết tâm phải ly hôn. Anh đứng dậy đi vào nhà tắm tắm, cơ thể anh nhiễm phải hơi thở của Lăng Tuyết đều khiến anh ghê tởm.
Lăng Tuyết cũng không tức giận, tự mình nẳm trên giường nghịch điện thoại của mình.
Bắc Minh Phong tắm xong ra khỏi nhà tắm thì nghe thấy điện thoại của mình kêu suốt, anh cầm điện thoại lên nghe máy.
“Công tử Bắc Minh, chúng tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, khách sạn chúng tôi bị cháy rồi, chúng tôi muốn xác minh thông tin với ngài, ba người nhà ngài ở trong khách sạn, hai người còn lại có phải đang ở cùng ngài không?” Nhân viên phục vụ từng người một phải gọi điện thoại cho khách hàng, để xác định danh sách những người thương vong.
Bắc Minh Phong sững sờ với những lời mình nghe thấy “Cậu nói cái gì? Khách sạn bị cháy?”
“Vâng ạ, khách sạn chúng tôi bị cháy rồi, bây giờ ngọn lửa vừa được dập tắt, chúng tôi đang thống kê danh sách thương vong. Lần cháy này không ai ngờ đến, may ngài đã ra ngoài.” Nhân viên phục vụ nói.
Tất cả các dây thần kinh trong não Bắc Minh Phong đều đứt hết “Tôi, người phụ nữ của tôi và con tôi còn ở trong khách sạn, họ chạy được ra ngoài chưa?” Câu nói cuối cùng hơi thở anh đặc biệt không ổn định, tim đau đến tột cùng, chỉ sợ nghe thấy câu trả lời anh không muốn nghe.
“Chúng tôi rất xin lỗi phải thông báo với ngài, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa phát hiện Cô Thủy Tinh và thiếu gia Bắc Minh Ý” nhân viên phục vụ nói.
Bắc Minh Phong lao ra cửa và đi thẳng ra ngoài biệt thự “Tìm cho tôi! Tìm người cho tôi!” Ánh mắt anh đẫm màu máu đỏ tươi, lái xe đến khách sạn.
Lăng Tuyết nhìn người đàn ông chạy đi, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, cô mặc quần áo ngủ gần như trong suốt vào, đi ra khỏi phòng, làm như sợ không ai biết, đứng trên tầng 2 nhìn Đào Dung đang ở tầng dưới gọi lớn “Mẹ chồng, chúc mừng mẹ, rất nhanh thôi mẹ sẽ được ôm cháu rồi. Con và con trai mẹ động phòng rồi, chúng con sẽ không ly hôn nữa” Cô nói to dõng dạc.
Đào Dung vui mừng chạy lên “Thật sao? Tốt quá rồi! Ta chỉ mong hai con có thể hòa thuận! Con mau đi vào nghỉ đi, nhất định phải sinh cho ta một đứa cháu nữa!”. Bà vội vàng dặn dò người giúp việc hầm canh bổ cho Lăng Tuyết, đứa cháu này, phải thật khỏe mạnh! Đột nhiên, bà nghĩ ra điều gì đó “Phải rồi, Phong đi đâu rồi?”
Khách sạn cháu mẹ ở bị cháy rồi, bây giờ cháu mẹ sống hay chết còn chưa biết, anh ấy đến xem có thể tìm thấy xác của cháu mẹ không?” Lăng Tuyết lạnh lùng nói, khóe môi nở nụ cười vô cùng nham hiểm.
“Cái gì? Bị cháy? Ý Ý của ta?” Đào Dung nghẹt thở không thở nổi, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lăng Tuyết đứng trên hành