Đột nhiên sắc mặt Lăng Tuyết biến đổi, tay cô ta sờ bụng mình, “A! Bụng em đau, em sắp sảy thai rồi, mau đưa em đi bệnh viện! Mẹ! Mẹ cứu con với!”
Cô ta hướng nhìn Đào Dung đang ngây ngốc như gà gỗ, bây giờ có thể giúp cô ta chỉ có Đào Dung thôi.
Thần trí Đào Dung bị âm thanh của Lăng Tuyết kéo về, bà ta hướng nhìn Lăng Tuyết, “Cô tiện nhân này, tôi bị cô lừa bao lâu nay! Hóa ra cô không phải mẹ ruột của Bắc Minh Ý!”
Bà ta đi tới tát 1 cái lên mặt Lăng Tuyết, bây giờ bà ta tin lời của Bắc Minh Ý nói rồi, trước nay là người phụ nữ này ngược đãi cháu bà ta, hồi đầu Bắc Minh Ý không nói chuyện cũng là bị Lăng Tuyết hại!
Chỉ là Lăng Tuyết vẫn luôn chống đỡ bằng thân phận mẹ ruột của Bắc Minh Ý, bà ta mới không nghi ngờ Lăng Tuyết.
Mặt Lăng Tuyết đau rát, “Mẹ, con biết con sai rồi, con là quá yêu công tử Bắc Minh, nhưng đứa bé trong bụng con thật sự là của công tử, nó cũng là cháu của mẹ, mẹ không thể không quản sống chết của nó!”
Tay cô ta ôm lấy bụng mình, đau đến xé tim rách phổi, đây là thần chú cứu sống duy nhất của cô ta, cô ta không thể mất đi đứa bé này.
Chỉ là đứa bé được mang thai nhân tạo, với đứa bé mang thai tự nhiên không giống nhau, rất dễ bị sảy cho nên cô ta vẫn luôn đang giữ thai.
“Mẹ, mẹ bây giờ biết chân tướng rồi! Tiện nhân này, vẫn luôn trốn trong nhà chúng ta! Chúng ta không đưa cô ta đi viện!” Bắc Minh Phong tức giận nói.
“Mẹ cũng hận không được cô ta chết, nhưng mà Phong nhi, việc sảy thai, có thể to có thể nhỏ, đứa bé của cô ta mẹ cũng không cần nữa, nhưng cô ta thật sự sảy thai chết rồi, chúng ta phải làm sao tìm mẹ ruột của Bắc Minh Ý? Bây giờ chỉ có cô ta biết chân tướng thôi!” Đào Dung nói, Bắc Minh Phong không hiểu việc phụ nữ sinh sản sảy thai, nhưng Đào Dung rất rõ, sảy thai làm không tốt sẽ chết người.
Môi Bắc Minh Phong mím thành đường thẳng, thật không tình nguyện, anh ta phải đưa Lăng Tuyết đi bệnh viện.
Anh ta gọi Khang Dũng cõng Lăng Tuyết trực tiếp chạy tới bệnh viện của Sở Nhiễm.
Sở Nhiễm biết tin tức, tự mình đem người của sản khoa đến cấp cứu Lăng Tuyết.
“Không cần giữ đứa bé, đứa bé tôi không cần, người lớn chỉ cần có hơi thở nói chuyện là được!” Bắc Minh Phong dặn dò Sở Nhiễm.
Sở Nhiễm ngây người, trước nay chưa từng nghe qua lời như vậy, “Anh, anh không cần đứa bé?”
“Không cần! Người lớn không thể chết, tôi còn có lời phải hỏi cô ta!” Bắc Minh Phong nói.
“Được, tôi cố gắng hết sức.” Sở Nhiễm nói rồi bảo y tá đẩy Lăng Tuyết vào phòng cấp cứu.
Lăng Tuyết vừa bị đẩy vào trong phòng cấp cứu lập tức kéo Sở Nhiễm, “Bác sĩ Sở, cô nhất định phải giúp tôi cứu con tôi, không có đứa bé này, tôi sẽ chết!”
Cô ta gào thét hét lên, chỉ cần cô ta có đứa bé này, Đào Dung ít nhiều cũng quan tâm cô ta, cô ta liền có cơ hội sống sót, nếu có thể sinh ra đứa bé này, cô cho dù ly hôn với Bắc Minh Phong cũng có thể tìm Bắc Minh Phong đòi 1 khoản lớn phí nuôi dưỡng.
Chính trong thời gian 1 lúc này, cô ta đã tính toán xong việc cả đời cho mình.
Ánh mắt Sở Nhiễm đặt trên mặt Lăng Tuyết, “Tại sao Bắc Minh Phong không muốn đứa bé này? Cô vất vả như vậy mới có được đứa bé này!”
“Tôi, việc của tôi, cô không cần nghe ngóng, dù gì thì cô theo lời tôi làm là được. Cô mau chóng giữ thai cho tôi!” Lăng Tuyết ra lệnh Sở Nhiễm.
Ánh mắt Sở Nhiễm sau chiếc kính dây vàng lạnh nhạt như nước, lạnh lùng nhìn Lăng Tuyết, vẫy tay tỏ ý bảo bác sĩ của mình đều lui xuống.
Lăng Tuyết kì lạ, “Cô sao lại bảo bọn họ đều đi rồi? Bảo bọn họ cứu tôi a!”
Cô ta gấp gáp hét thành tiếng.
Sở Nhiễm lấy ra găng tay cao su, thành thục đeo lên, “Là Bắc Minh Phong phát hiện Bắc Minh Ý không phải cô sinh đúng không?”
Tim Lăng Tuyết đột nhiên bị túm, cô ta kinh ngạc nhìn Sở Nhiễm, “Cô, sao