Trái tim của Diệp Phi đập loạn xạ, cô chuyển ánh mắt nhìn vào con gái của mình, tay vo thành nắm đấm, tiếp theo đó thì ngước mắt lên nhìn Mộ Thương Nam.
“Anh ấy nói không sai, đứa bé là con của tôi và Mộ Ly, anh còn muốn giữ tôi lại sao? Tôi là người đã sinh con cho người khác rồi, anh muốn một người phụ nữ như vậy có ích lợi gì chứ?
Anh và Sở Nhiễm cũng không phải đã sinh ra Mộ Dã rồi sao? Anh còn muốn giữ lấy tôi, anh làm sao ăn nói với Sở Nhiễm? Cô ấy mới là mẹ ruột của Mộ Dã. Cho dù anh có giữ tôi lại thì cũng có ý nghĩa gì chứ?” Cô tức giận nói.
Nghĩ tới thì họ thật sự có duyên không phận, cho dù có cố gắng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể là hai đường thẳng không có điểm giao nhau!
Anh không xóa sạch được sự thật giữa anh và Sở Nhiễm.
Mộ Thương Nam không buông tay ra, “Anh sẽ không lấy Sở Nhiễm, cho nên em vẫn còn cơ hội.”
“Nhưng mà tôi không muốn cơ hội này! Mộ Thương Nam, anh nghe hiểu không? Tôi không muốn cơ hội này! Tôi chỉ muốn đoàn tụ với con của tôi thôi! Anh hiểu không? Tôi muốn Thiên Thiên của tôi! Anh buông tay ra, để tôi đi đi!” Diệp Phi cầu xin người đàn ông này.
Khóe miệng của Mộ Thương Nam bật cười lạnh lùng, ngón tay của anh nâng cằm của cô gái nhỏ lên, ngón tay cái của anh xoa xoa làn da nhẵn mịn của cô, “Diệp Phi, anh nhớ anh đã từng nói qua, những thứ mà anh không muốn, người khác cũng không có tư cách nhặt lại! Cho dù anh lấy hay không lấy em, em cũng không thể gả cho Mộ Ly được! Cho dù anh chết đi nữa!”
Anh tức giận nói, tất cả thần kinh giống như hóa điên vậy, anh hiểu rất rõ, chỉ cần anh buông tay, anh và Diệp Phi sẽ không có cơ hội nữa.
Mộ Ly dẫn theo đứa con đoàn tụ cả nhà với Diệp Phi, từ nay về sau anh sẽ không nhìn thấy Diệp Phi nữa rồi.
Có một nhận thức rất tõ ràng, chết cũng không thể để cho Diệp Phi đi.
“Anh dựa vào đâu mà giữ cô ấy lại? Mộ Thương Nam, anh tưởng anh là ai chứ? Người đâu! Cướp Diệp Phi về đây!” Mộ Ly nổi nóng nói.
Anh ta còn tưởng bản thân dẫn đứa trẻ để kích động Mộ Thương Nam một chút, có thể khiến Mộ Thương Nam nản lòng mà buông tay, hẳn là sẽ không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình sinh con cho người khác.
Nhưng mà anh ta đã tính toán sai lầm về ham muốn chiếm giữ của Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam chết cũng sẽ không trả Diệp Phi lại cho anh ta, anh ta chỉ có thể bảo người của mình đi cướp lại thôi.
Người của Mộ Ly từ trên máy bay xông ra, bên ngoài sân vườn cũng vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Cánh cửa ngoài sân mở tung ra, cảnh sát xông vào, “Có người tố cáo Diệp Phi phạm tội trùng hôn? Người ở đâu?”
Người cảnh sát dẫn đầu hỏi.
“Ở đây, chính là cô ấy trong thời gian tiếp tục cuộc hôn nhân với tôi, thì sinh con gái cho em họ tôi, tôi tố cáo cô ấy trùng hôn. Các người bắt cô ấy giam vào tù đi.” Mộ Thương Nam nói.
“Cùng với em họ? Ha ha, “nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài” à? Đứa con cũng đã sinh rồi, chứng cứ xác thực, Diệp Phi đi cùng với chúng tôi! Trùng hôn sẽ phải xử ba năm, cô phải ngồi tù ba năm rồi!” Cảnh sát bước tới đeo chiếc còng số tám lạnh lẽo vào tay của Diệp Phi.
Mộ Ly thất kinh, không ngờ tới việc Mộ Thương Nam lại báo cảnh sát, nếu như là Mộ Thương Nam cướp Diệp Phi đi thì anh ta có thể cướp về lại, khốn khiếp thật, Diệp Phi bị cảnh sát bắt đi, anh làm sao cướp lại được?
Trong lòng Diệp Phi khổ sở, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía con gái mình, cô còn chưa dùng bản đồ để đổi lấy con gái mình trở về nữa!
“Có thể cho tôi bế con gái qua trước không?” Cô cầu xin cảnh sát.
“Người phạm tội là cô, không phải con gái của cô, chúng tôi không bắt con gái cô, cô đi theo chúng tôi!” Cảnh sát không hiểu ý của Diệp Phi.
“Dẫn đi!” Mộ Thương Nam thúc giục cảnh sát, chỉ có khi dẫn Diệp Phi đi, anh mới xử lý được Mộ Ly.
Mấy người cảnh sát áp giải Diệp Phi lên xe, đưa cô tới sở cảnh sát.
Cung Trạch Vũ cũng bị thân thế của Thiên Thiên làm cho kinh động, chẳng qua là dù thế nào cũng không chấp nhận được thân phận của Thiên Thiên, anh vẫn không an tâm đi theo đến sở cảnh sát, chỉ sợ Diệp Phi xảy ra bất trắc.
Trong sân chỉ còn lại người của Mộ Ly và Mộ Thương Nam.
Mộ Ly tức