Trong bệnh viện của Cung Trạch Vũ, Cung Trạch Vũ đi vào phòng bệnh của ba anh, Đỗ Mai chăm sóc chồng bà, đang cho ông uống nước.
“Mẹ, để con cho ba uống nước” Anh nói.
Đỗ Mai trừng mắt nhìn con trai “Trạch Vũ, nếu con thương ba thì con mau bỏ Diệp Phi đi, Mộ Lạc Lạc tốt như thế cơ mà. Nếu con kết hôn với Mộ Lạc Lạc, Mộ Thương Nam cũng sẽ không đối phó với nhà ta”.
Bà ngoảnh đầu nhìn chồng mình “Anh quản con tí đi. Diệp Phi là đồ gây tai họa, đến ba mẹ cô ta còn không thương cô ta, gia đình chúng ta dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể tìm một đứa con gái tùy tiện gọi trai bao như thế. Gia đình mình có còn cần đến thể diện hay không?”
Cung Giai gật đầu “Em đứng dậy để Trạch Vũ lại gần đây”.
Đỗ Mai nghe thế liền đứng dậy để Cung Trạch Vũ lại gần.
Cung Trạch Vũ ngồi bên cạnh Cung Giai “Ba, con nhất định phải cưới Diệp Phi, ba không cần khuyên con. Người con yêu chỉ có cô ấy”. Anh cúi đầu nói nhỏ một câu bên tai ba mình.
Mặt Cung Giai đột nhiên biến sắc, không nói ra lời.
Đỗ Mai không nghe được Cung Trạch Vũ nói gì, liền hỏi “Anh, con trai nói gì với anh vậy?”
Cung Giai đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, lúc này mới lấy lại tinh thần “ Trạch Vũ không nói gì, em cũng không cần quan tâm nhiều, em đồng ý cưới Diệp Phi về cho Trạch Vũ”.
Đỗ Mai cảm thấy dường như mình đang nghe nhầm “Anh, anh nói gì? Anh bảo em giúp Trạch Vũ cưới Diệp Phi?”
“Đúng vậy, nhất định phải lấy Diệp Phi! Hôm đó, em cãi nhau với Diệp Phải phải không? Đi xin lỗi Diệp Phi. Nếu như em muốn anh khỏi bệnh, muốn nhà mình bình yên, không còn chịu sự ức hiếp của nhà họ Mộ thì đi luôn đi” Cung Giai bị kích động, ngực ông nhô lên đập mạnh.
Đỗ Mai giật mình, đỡ Cung Giai “Anh đừng kích động, em đi, em đi là được chứ gì? Chỉ cần anh không làm sao, em đồng ý cho Trạch Vũ cưới Diệp Phi, đừng nói cưới Diệp Phi, nó lấy gái quán rượu cũng được. Chỉ cần anh không sao là tốt rồi!”
Nước mắt bà lã chã rơi, Cung Giai đã mấy lần bệnh nguy hiểm đến mức ra thông báo rồi, bà chỉ sợ Cung Giai bệnh tim tái phát mà chết!
Cung Giai giơ tay lau nước mắt cho Đỗ Mai “Anh không sao. Em làm theo lời anh nói là được”
“ừm. Em nhất định cưới Diệp Phi về cho Trạch Vũ!” Trong lòng Đỗ Mai vỗ cùng căm hận Diệp Phi, nhưng vì không muốn làm chồng bà kích động nên mới đồng ý.
“Mẹ, thực ra mẹ không hiểu Diệp Phi, nếu như mẹ hiểu cô ấy, mẹ cũng sẽ thích cô ấy.” Cung Trạch Vũ nói với mẹ anh.
“Hừm hừm. Ta vì ba con nên mới đồng ý, con đừng nghĩ ta thích cô ta! Ta vẫn là thích Mộ Lạc Lạc!” Đỗ Mai nói.
“Con tin rằng thời gian sẽ làm thay đổi tất cả. Mẹ, mẹ chăm sóc ba thật tốt, con có việc nên đi trước đây” Cung Trạch Vũ nói xong liền rời khỏi phòng.
“Anh, anh nói xem Trạch Vũ bận gì? Cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu” Đỗ Mai không hài lòng nói.
“Đại trượng phu chí ở bốn phương! Em bắt con trông coi anh! Anh tin con trai của chúng ta không thể không có hoài bão lớn lao” Cung Giai nói.
“Em cảm thấy con trai mình quá xuất sắc, Diệp Phi không xứng với nó”.
“Em yên tâm đi, con bé chắc chắn xứng đáng với con trai mình! Đến lúc đó, em sẽ nhận ra điểm tốt của con bé” Cung Giai khuyên bảo người phụ nữ của mình.
-
Diệp Phi ngủ một giấc đến sáng, nghĩ đến Mộ Thương Nam hôm nay sẽ đi, cô vui mừng khôn xiết.
Mộ Thương Nam đi rồi, sẽ không ai dán mắt vào cô, cô có thể đi tìm Cung Trạch Vũ.
Kết quả cô xinh đẹp bước ra khỏi phòng, thì nghe thấy tiếng bẩm báo của người giúp việc, Cung phu nhân đến tìm cô.
“Để bà ấy vào!” Diệp Phi dặn dò.
Mẹ Cung Trạch Vũ đến tìm cô làm gì? Hôm qua chửi còn chưa đủ sao? Tìm cô đòi nhẫn?
Xí. Cô là Diệp