Khuôn mặt của Thành Thành bỗng trở nên nghiêm trọng, không quan tâm bị hắt nước, sải bước rời khỏi căn phòng, thẳng đến cửa lớn: “Thù này tôi sẽ nhớ kỹ!”
Thiên Tịnh bất ngờ nhìn ông rời đi, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này.
“Dì, chuyện này là sao vậy? Lúc nãy đuổi thế nào cũng không đi, con mới chỉ hắt có một bát nước mà ông ta đã đi rồi.”
“Ha ha. Vẫn là Mộ phu nhân có tác dụng. Chắc là ông ta biết Liễu Họa sắp tới, bị dọa sợ chạy mất! Mấy người bọn Nhiếp Hạo còn đang trong bếp làm cơm cho ông ta nữa kìa. Đợi Liễu Họa đến rồi đuổi bọn chúng đi. Để ta xem Diệp Phi không có những người này trợ giúp thì làm nên trò chống gì.” Thiên Huệ nói.
Quả nhiên, sau khi Liễu Họa đến liền hạ lệnh đuổi Nhiếp Hạo và thủ hạ của hắn ra ngoài, còn tuyên bố sa thải Nhiếp Hạo.
Dù cho người của Nhiếp Hạo vô cùng mạnh mẽ thì cũng không dám ra tay với Liễu Họa. Gì thì gì chứ Liễu Họa vẫn là mẹ của Mộ Thương Nam, Liễu Họa còn để vệ sĩ của nhà họ Mộ ở lại bảo vệ cho nhà họ Thiên, không để Diệp Phi và ông già đói cơm kia bắt nạt Thiên Tịnh.
Đặc biệt là khi Liễu Họa nhìn thấy Thiên Tịnh bị ông già ăn xin kia đá sưng cả mặt, yêu thương mua cả tổ yến cho cô ta bồi bổ thân thể.
Thiên Tịnh cuối cùng cũng tìm thấy được sự an ủi, cô ta đợi Diệp Phi quay lại rồi sẽ cho cô ta đẹp mặt.
Buổi tối, Diệp Phi quay trở lại từ siêu thị, bất ngờ nhìn thấy bên ngoài biệt thự có rất nhiều vệ sĩ của nhà họ Mộ. Vệ sĩ của nhà họ Mộ vô cùng dễ nhận biết, bởi họ đều mặc đồng phục đặc chế, trên ngực còn có huy hiệu nhà họ Mộ.
“Thành Thành đâu? Các người đã làm gì Thành Thành rồi?” Diệp Phi xông đến trước mặt Thiên Tịnh, giận dữ hét.
“Gọi Thành Thành nghe thân thiết quá nhỉ! Còn nói là không có quan hệ gì với ông ta? Nói đi, cô ngủ với ông ta bao nhiêu lần rồi? Ông ta lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn có thể thỏa mãn được cô sao, không ngờ thân thể ông ta lại tốt như vậy đấy!” Thiên Tịnh quái gở nói.
Diệp Phi tát một phát thẳng vào mặt Thiên Tịnh: “Để tôi xé cái miệng chị ra!”
“A!” Thiên Tịnh kêu gào thảm thiết bịt miệng mình lại. Cô ta đã bị ông già kia đá cho sưng mặt lên rồi, giờ lại bị Diệp Phi tát cho một cái, miệng cô ta đau đớn không thể động đậy nổi.
“Người đâu! Đánh Diệp Phi cho tôi!” Thiên Huệ ra lệnh cho đám vệ sĩ.
Có đám vệ sĩ của Liễu Họa bà chẳng sợ gì nữa!
Mấy người vệ sĩ xông đến Diệp Phi, tay đánh chân đấm, Diệp Phi đành bỏ chạy.
Cô phát hiện mấy người đám Nhiếp hạo không ở trong biệt thự, cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi liều mạng với những người vệ sĩ này.
Sau khi cô chạy thục mạng ra khỏi biệt thự khoảng hơn 50 mét, Nhiếp Hạo xông đến, mang theo người đứng chắn trước mặt Diệp Phi, bảo vệ cô khỏi đám vệ sĩ kia.
“Các người thật to gan, dám đánh Diệp tiểu thư cơ à. Đợi tổng giám đốc trở về, các người muốn chết sao?” Nhiếp Hạo trách móc nói.
“Ha ha, chúng tôi vẫn luôn là vệ sĩ bên cạnh phu nhân, chấp hành theo mệnh lệnh của phu nhân! Tổng giám đốc quay trở về cũng chẳng làm gì được chúng tôi!” Vệ sĩ nói.
Nhiếp Hạo cười lạnh, anh đã niệm tình nhắc nhở rồi đấy. Có thể thấy được đám người này tương lai sẽ chết rất thảm đây!
“Vậy chúng ta cứ chờ xem.” Nhiếp Hạo nói.
Diệp Phi được vệ sĩ của Nhiếp Hạo bảo vệ, trên người cô bị đánh đầy những vết xanh tím.
Cô nhìn thấy người của Liễu Họa bị người của Nhiếp Hạo đánh, gọi Nhiếp Hạo lại: “Ông cụ tôi đưa về nhà đâu rồi?”
“Không biết ông ấy đã đi đâu mất rồi. Chúng tôi ở trong bếp làm cơm cho ông ấy, đột nhiên vệ sĩ của phu nhân xông vào, đuổi chúng tôi ra. Chúng tôi không nhìn thấy ông ấy.” Nhiếp Hạo nói.
“Ông ấy chắc chắn cũng bị bọn họ đuổi đi rồi! Thôi chết, ông ấy còn mắc bệnh đãng trí, ông ấy sẽ chạy đi đâu chứ?” Diệp Phi vội vàng dậm chân. Trên người ông cụ còn không có điện thoại di động, cô chỉ sợ Thành Thành sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đừng lo lắng, cô đến bệnh viện xử lý vết thương trước đã. Chúng tôi sẽ chia nhau đi tìm ông ấy! Ông ấy chắc cũng đang ở gần đây thôi.” Nhiếp Hạo nghĩ đến độ tuổi của ông cụ, chắc ông cụ chạy cũng không được xa.
“Vết thương