Diệp Vân Ánh lúc này đang ở bên ngoài để chờ anh đến, cô muốn nhìn thấy anh đến cô mới có thể thoải mái được.
Nhưng cô không ngờ đến một chuyện là anh sẽ đến một mình, bởi khi chiếc xe của anh đến nơi cô nghĩ anh đã đến nên đã đi về phía xe, nhưng không ngờ người bước xuống xe cùng anh là Vương Bảo Châu.
Sao cô ta cũng đến? Còn đi bên cạnh A Phàm nữa?
Nghĩ được một đoạn thì cô mới nhớ, cô ta lúc trước cũng đã quen ông nội bây giờ đến cũng là điều đương nhiên, có gì đâu mà cô phải thắc mắc.
Có điều cô ta đến cũng được sao nhất thiết phải ngồi xe cùng anh, còn khoác tay anh đi vào nữa?
“A Phàm, anh đến rồi ông nội và mọi người đang chờ anh đấy!" Diệp Vân Ánh tươi cười thay đổi sắc mặt để ra chào hỏi anh.
“Tôi biết rồi!"
Anh trả lời lạnh nhạt với cô cũng không bảo cô đi tới khoác tay mình để cùng diễn cảnh vợ chồng trước mặt người khác nữa, anh dẫn Vương Bảo Châu đi vào trong đi qua các phóng viên mà không sợ bọn họ sẽ chụp ảnh mình.
Lục lão gia và Lục phu nhân khi nhìn thấy anh cùng Vương Bảo Châu bước vào hai người không thể ngạc nhiên, còn có phần vui mừng.
“ Tần Phàm, đây có phải cô gái trước kia Vương Bảo Châu không?" Bố anh nhanh chóng hỏi
“ Vâng!"
“Con chào hai bác, rất vui khi được gặp lại hai bác!" Vương Bảo Châu cười nhẹ cúi người lễ phép.
Cô ta về lại nước cũng đã vài tháng bây giờ mới đến thăm gia đình anh cũng đã quá muộn rồi, vậy mà cả hai vợ chồng Lục lão gia không hề nói gì, ấy vậy cô là con dâu họ lại không nhận được sự đối đáp ấy.
“Trong cháu bây giờ thật sự rất xinh rất hợp với Tần Phàm!"
Vương Bảo Châu nghe Lục phu nhân nói vậy miệng không ngừng cười, lỗ mũi cũng nở to ra.
“Dạ cháu cũng nghĩ vậy!"
Ông nội đang chào hỏi khách bên kia khi thấy cháu nội mình đến cũng vội đi lại, nhưng ngay khi vừa thấy Vương Bảo Châu nụ cười trên môi của ông cũng vụt tắt.
“Sao cháu lại đi cùng người phụ nữ khác?"
“Đây là người bạn thời học sinh của cháu, cũng đã có vài lần đến nhà chúng ta chơi ông không nhớ sao?" Lục Tần Phàm vội trả lời.
“Ta biết, nhưng ta hỏi cháu tại sao cô ta lại ở đây!"
“Dạ, mấy năm nay cháu không được gặp mọi người nên khi nghe A Phàm nói ông mừng thọ 70 tuổi cháu cũng muốn đến, nhân tiện chào hỏi mọi người!"
Vương Bảo Châu nhanh chóng giải thích giúp anh, bên cạnh ông nội còn có Bùi Ngôn và Lục Đình Chính rõ ràng trên mặt hai người không mấy hài lòng nhưng vẫn chọn cách im lặng, bởi đây cũng là tiệc mừng thọ có nhiều người và phóng viên không thể để ông nội mất mặt.
“ Con có chút tấm lòng muốn tặng ông, mong ông luôn khỏe mạnh sống lâu vui vẻ với con cháu!"
Vừa nói Vương Bảo Châu vừa đưa một chiếc hộp nhỏ màu xanh lá cây đưa cho ông, ông nội không