Hai tuần sau.
Hôm nay cũng giống như bao hôm trước một mình lủi thủi trong một căn nhà rộng lớn, mặc dù không cần phải lo lắng về chỗ ăn chỗ ở nhưng ở đây lại không khiến cô vui vẻ lên mấy.
Sáng anh đi từ sớm tối muộn mới về, ở nhà cả ngày Diệp Vân Ánh chỉ biết bầu bạn với hoa lá ngoài vườn, tự tạo cho mình việc làm ở nhà.
Cốc cốc cốc
Ba tiếng gõ cửa vang lên đều đặn.
“ Vào đi!" Anh đứng gần cửa kính nhìn ra tay còn cầm một điếu thuốc lá.
“Lục tổng, đã tìm được Vương tiểu thư rồi!" Chu Dương đẩy cửa bước vào nhanh chóng báo tin cho anh biết.
Lục Tần Phàm tâm trạng không tốt vừa nghe được tin này khuôn mặt có chút vui vẻ, anh dập tắt điếu thuốc trên tay.
“Cô ấy đang ở đâu?"
“Theo như điều tra được ngày mai 9 giờ sáng Vương tiểu thư sẽ bay về nước!"
“ Vậy cậu sắp xếp lịch trình, ngày mai tôi đi đón cô ấy!"
“ Vâng thưa Lục tổng!"
Cuối cùng thì sau ba năm thì anh cũng được gặp em rồi!
Lục Tần Phàm cả ngày hôm đó rất vui vẻ còn thưởng cho cả nhân viên nữa.
Từ khi kết hôn với Diệp Vân Ánh ba năm trước đến này anh chưa bao giờ có tâm trạng vui vẻ lấy một ngày.
Ngày mai là ngày mà anh đã chờ đợi suốt ba năm để được người con gái anh yêu thương nhất.
Mặc dù cả ngày anh đều vui vẻ nhưng khi về đến nhà nhìn cô ở dưới nhà chờ mình anh lại thu lại sự hạnh phúc lại, thấy vào đó là sự lạnh lùng, chán ghét không thèm hỏi hay nhìn cô lấy một lần mà cứ vậy đi lên phòng.
Ba năm cô đều chờ anh về, ba năm đều nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của anh, ba năm chờ đợi sự đáp lại của anh, ba năm ấy cô luôn tươi cười chờ anh vậy mà chỉ nhận lại được những ánh mắt ghét bỏ của anh.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Tại sao không cười với cô lấy một cái?
Lòng cô cũng đau lắm, nhưng cũng cố phải chịu, bởi cô cũng là vợ anh.
Nhìn thấy anh về nhà an toàn và không say xỉn là cô cảm thấy an tâm rồi.
Không thấy anh về lòng cô lại thấp thoảng lo âu, sợ điều xấu sẽ đến với anh.
Nhìn anh lên phòng rồi cô mới về phòng của mình, căn phòng nằm ở dưới tầng một căn phòng không có ánh sáng, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ để cho cô đọc sách hoặc nhìn thấy mọi thứ.
Căn phòng này là do cô tự dọn xuống sau khi kết hôn với anh, căn phòng này nhỏ có giường như dành cho giúp việc vậy, cả căn biệt thự rộng lớn như vậy không có chỗ để cô nghỉ ngơi, chỉ có căn phòng nhỏ này là đúng với cô.
Ngày hôm sau, bầu trời thời tiết rất đẹp cũng đã có nắng lên những ánh mắt ban mai, ánh nắng giúp cho băng giá tan đi giống như lòng người vậy, lạnh lẽo rồi i cũng có ngày sẽ tan chảy.
Diệp Vân Ánh vẫn như mọi ngày làm việc và bầu bạn với hoa lá.
Khi cô đang vui vẻ chăm sóc những chậu hoa của cô thì phía trước có tiếng động cơ xe dừng nên cô đã vội chạy ra.
Là ông nội đến thăm cô.
Mỗi tháng ông nội sẽ đến thăm cháu dâu một lần, mỗi lần đến ông còn mua rất nhiều thứ cho cô.
Ông biết cô gả vào nhà họ Lục này là kột điều thiệt thòi, nên ông rất quý đứa cháu dâu này.
“Ông nội!" Cô từ bên trong chạy ra
“Từ từ thôi kẻo ngã!"
Tuyết tan nên một số chỗ rất trơn trượt, ông nội đã già lại không lo mình bị ngã mà lại lo cho cháu dâu bị ngã sẽ rất đau.
“Ông đến mà không nói với cháu một tiếng để cháu ra bên ngoài đón ông!"
Mỗi khi ông nội đến cô sẽ chạy ra bên ngoài cổng để đích thân đón ông nội.
Đây cũng là lý do mà nội rất quý đứa cháu dâu này.
Diệp Vân Ánh cẩn thận dìu nội vào nhà, ân cần đi lấy nước nóng cho nội uống.
“Ông uống nước cho người ấm;"
“Ừm, cảm ơn cháu!"
“Hai đứa dạo này sống tốt không?"
“ Dạ bọn cháu sống rất tốt, anh ấy thấy thương cháu!"
Cô luôn phải dối lòng với ông, biết ông là người đầu đầu tiên trong nhà thương yêu cô nhất, nhưng cô vẫn phải là nói dối ông, vì cô không muốn ông đổ bệnh vì chuyện hôn nhân của cô và anh
“Hai đứa sống