Ông bà Lục sau khi dùng bữa xong đã gọi anh vào thư phòng nói chuyện.
Mặc dù cô không biết là có chuyện gì nhưng chắc chắn là họ sẽ nói về cô.
Diệp Vân Ánh như mọi khi ngồi cùng ông nội nói chuyện, ông hôm nay có vẻ rất vui nên khi nói chuyện với cô luôn cười.
Ông cũng đã lớn tuổi rồi nên rất muốn nhìn thấy mặt chắt, ba năm nay ông luôn nhắc về chuyện đó nhưng không thúc giục hai người, bởi ông biết mọi thứ cần phải chuẩn bị trước thì khi đón nhận mới có thể hạnh phúc.
Trong thư phòng ông bà Lục đang trách anh vì chuyện không suy nghĩ trước khi nói về việc có con.
“Con muốn có con với con nhỏ ngoài dã thú đó sao?" Lục phu nhân không thể chấp nhận được máu mủ của mình lại chảy chúng với loại hạng người thấp kém.
“A Phàm, ba năm qua con không đồng ý với ông nội về chuyện con cháu, sao bây giờ lại đồng ý?" Lục lão gia cũng không chấp nhận
Trong gia đình nhà họ Lục này có ai chấp nhận một người con dâu ngoài dã thú ngoài ông nội.
“Bố mẹ, con nói muốn cả con nhưng không có nghĩa là có còn với cô ta!" Anh nhàn nhã uống trà rồi trả lời bố mẹ
“Vậy người con muốn có con là ai?"
“Tiểu Châu, em ấy về rồi!"
Lục Tần Phàm bình thản nói, trong đầu anh bây giờ chỉ có hình bóng của Vương Bảo Châu, anh không quan tâm là cô có sống bờ sống bụi hay không chỉ cần anh và tiểu Châu sống hạnh phúc là được, mọi thứ anh đều không quan tâm.
“Nhưng con định nói thế nào với ông nội!"
Ông bà Lục cũng biết đến Vương Bảo Châu, từ khi hai người đang là bạn học là thanh mai hai ông bà rất ưng ý rồi, cũng đã muốn Vương Bảo Châu về làm dâu nhưng nhà là ông nội đứng đầu không thể làm trái.
“Con sẽ chọn thời cơ để nói cho ông nội hiểu!"
“Chỉ cần ông nội con đồng ý thì con bé kia không còn trở ngại gì nữa!"
Tầm mười giờ là anh đã xin phép được về, Lục Tần Phàm lấy lý do là có công việc cần phải giải quyết nên về sớm, nhưng trong lòng anh là đang lo cho tiểu Châu ở nhà một mình buồn.
Về đến nhà thấy cả căn biệt thự chìm vào trong bóng tối căn phòng của anh cũng không thấy anh đèn, lòng anh thấy bất an nên anh đã chạy thẳng về phòng mà không cần biết là cô có để ý hay không.
“Tiểu Châu, anh về rồi đây!
Em đang ở đâu đừng làm anh sợ!" Lục Tần Phàm vừa tìm xung quanh phòng vừa gọi tên Vương Bảo Châu
Vương Bảo Châu từ nhỏ đã sợ bóng tối, lại ở nhà một mình chắc chắn là rất sợ hãi mà trốn đâu đó.
Là tại anh không tốt nên mới để tiểu Châu của mình ở nhà một mình.
“ Tiểu Châu!" Anh chạy sang phòng làm việc của mình thì thấy Vương Bảo Châu đang co ro một góc ở bàn.
Lục Tần Phàm lòng đầy lo lắng mà chạy đến ôm cô ta vào lòng, miệng không ngừng xin lỗi.
“ Anh xin lỗi, không nên để em ở nhà một mình!"
Vương Bảo Châu cũng rất biết cách để giả, cô ta làm rất chân thật khi thấy anh ôm mình cố run rẩy lên, làm anh càng lo lắng hơn qua giọng nói đầy sợ hãi.
“A Phàm, anh về rồi…
Em thật sự rất sợ!"
Cô ta nằm trong lòng của anh không ngừng nói mình sợ, cả người run rẩy lên càng lúc càng mạnh
“ Anh đây, không cần phải sợ!" Lục Tần Phàm bế cô ta lên đi ra phía cửa rồi về phòng, đặt cô ta nằm lên giường cẩn thận rồi đi ra phía cửa.
“ Diệp Vân Ánh, cô đâu rồi!" Anh gọi tên cô.
Diệp Vân Ánh đang ở trong phòng mình cố tìm một cây nến để thắp sáng nhưng mãi