Văn Tắc nhìn bà thật sâu, cuối cùng bẻ tay bà ra.
"Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh tự trọng."
"Tự trọng?"
Trong mắt Triệu Vân Cầm hiện lên một tia lệ khí,
"Ngươi dùng xong liền ném đi? Hiện tại tiểu hoàng đế đối với ngươi như trời sai đâu đánh đó, thế gia khác cũng đều nghe ngươi, xem ra không bao lâu, ai gia cũng phải nghe lời ngươi?!"
"Không có việc này."
Văn Tắc thực nghiêm túc nói.
Triệu Vân Cầm cảm thấy hắn phản ứng rất kỳ quái, vì thế liền kéo hắn đi về tẩm cung,
"Ai gia mặc kệ, hôm nay ngươi phải nói việc này rõ ràng.
Bằng không, ai gia không thả người!"
Nói xong liền mạnh mẽ kéo Văn Tắc đi mất.
Bọn họ đi rồi, Mặc Lâm Uyên mới mang theo Dạ Mộc chậm rãi đi ra.
"Không nghĩ tới, nhân mạch của Thái Hoàng Thái Hậu rộng như vậy, đến Văn Thừa Tướng cũng là nam nhân của bà ta."
Mặc Lâm Uyên nói,
"Một nữ nhân muốn sinh tồn ở hậu cung phải dựa vào nam nhân, nếu muốn áp đảo nào đó nam nhân phía trên, liền cần dựa vào rất nhiều nam nhân."
Dạ Mộc hơi líu lưỡi,
"Vậy ý ngươi là.....Triệu Vân Cầm còn không ngừng tìm chỗ dựa?"
Mặc Lâm Uyên nhìn nàng, khóe miệng hiện lên nụ cười thần bí.
"Ngươi nói xem?"
Dạ Mộc đột nhiên cũng không dám nói chuyện......!Gần đây Mặc Lâm Uyên trở nên thật kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang đợi làm thịt con dê.
Rõ ràng nhìn qua thực ôn nhu, nhưng cười lên lại làm người muốn chạy trối chết.
Dạ Mộc rụt rụt cổ, đột nhiên cảm thấy ngày lành của nàng không còn nhiều.
Mặc Lâm Uyên nói,
"Lúc trước ngươi nói, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ bởi vì tội dâm loạn bị loại trừ khỏi cuộc đua, nhưng nói như vậy, trừ phi giữa ban ngày bị bắt lại, nếu không rất khó bắt được nhược điểm của bà ta, bằng không bà ta cũng sẽ không kiêng nể gì như vậy."
Dạ Mộc nói,
"Hơn nữa bắt được bà ấy cũng không nhất định sẽ thừa nhận, ta thấy bà ấy rất tàn nhẫn, nếu thực sự có việc bị lộ, bà ấy rất có thể sẽ đem nam nhân kia đẩy ra gánh tội thay."
Mặc Lâm Uyên sau khi nghe xong, tán dương nhìn nàng một cái.
"Điều duy nhất có khả năng làm bà ta cam tâm tình nguyện nhận tội chỉ có một."
Hắn cười, nhéo nhéo mặt Dạ Mộc,
"......!Chính là bà ta muốn bảo vệ gian phu, nếu bị lộ ra bà ta sẽ một mình gánh tội."
Trong lúc nhất Dạ Mộc đã quên mặt đang bị nhéo, mắt mở lớn hỏi,
"Chuyện này có thể sao?"
"Ai biết được?"
Mặc Lâm Uyên lôi kéo Dạ Mộc đi, dù sao hắn còn nhiều thời gian, rất nhiều đồ vật, bọn họ có thể từ từ chơi.
Thời gian chậm trôi, lại qua một năm.
Mấy ngày nay, Dạ Mộc tránh trong tẩm cung không dám đi ra ngoài......
"Tiểu thư, tiểu thư?"
Cung nhân cuối cùng cũng kéo được Dạ Mộc từ giường ra ngoài,
"Thân là thư đồng, người phải đi bồi bệ hạ đọc sách, bệ hạ đã hạ triều!"
Dạ Mộc chỉ muốn khóc, thứ nàng biết đều có thể dạy nhưng không muốn đi! Nàng muốn trốn đi!
Thấy Dạ Mộc lăn vào góc giường không chịu dậy, cung nhân cười nói,
"Bệ hạ vừa phái người tới hỏi, còn nói, nếu quá mười lăm phút chưa thấy được người, bệ hạ liền tự mình đến đây, bệ hạ là người nói được thì làm được đó~"
Dạ Mộc rơi lệ đầy mặt......!Đáng giận, giả bệnh cũng không được!
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Nàng bi phẫn từ trên giường bò xuống, sau khi trưởng thành một chút nhìn qua nàng hết sức kiều diễm, lúc này trên mặt còn có một ít trẻ con, nhưng mà đôi mắt linh động nhìn qua thập phần cơ linh, nhưng biểu tình có chút nghẹn khuất.
"Tiểu thư......"
Cung nhân gọi người cùng nhau đỡ Dạ Mộc lên, sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm, đẩy ra cửa.
"Bệ hạ coi trọng người như vậy, người nhất định đừng làm bệ hạ thất vọng nha! Cố lên tiểu thư!"
Hai chữ "cố lên" này là bọn họ học từ Dạ Mộc.
Dạ Mộc chưa kịp nói đã bị đẩy ra cửa, nội tâm tràn ngập nghẹn khuất.
Toàn bộ hoàng cung đều là người của Mặc Lâm Uyên, nàng sống thật khó mà......
- -Ngự Thư Phòng--
"Ồ? Cuối cùng cũng chịu tới?"
Mặc Lâm Uyên dựa người trước cửa, cũng không biết ăn gì mà hắn chỉ lớn hơn Dạ Mộc 4 tuổi nhưng lại cao hơn rất nhiều, Dạ Mộc không thể không thừa nhận thân thể này của nàng gien không tốt, cung