Edit: Quân LyVô Thanh nói xong liền nhắm mắt lại, chuyên tâm giúp Dạ Mộc khai thông lệ khí.Nhiều năm qua, Dạ Mộc tuy rằng luyện ma công, nhưng vẫn luôn áp chế, cho nên nàng không thể có ngày mất khống chế, một khi có, đó chính là một việc cực kỳ nguy hiểm!Chờ khai thông nội lực xong, Vô Thanh thấy Dạ Mộc còn nhập định liền lặng lẽ đi ra ngoài, tâm tình hắn trầm trọng bởi vì huyết y lúc trước Dạ Mộc cho hắn thấy có mùi hoa.Đó là một loại hương hoa sẽ làm người trở nên điên cuồng, vì sao trong máu thích khách kia có mùi hoa, vì sao tự sát trước mặt Dạ Mộc, đáp án quả thực không cần nói cũng biết.Trong mắt Vô Thanh hiện lên một tia âm trầm, Phật châu trong tay như nặng nghìn cân.Nếu lúc trước hắn không đánh thức Dạ Mộc mà để nàng từ từ tiêu hóa những nội lực đó, tự nhiên tỉnh lại, nàng sẽ giống như phụ thân nàng, tuy rằng tính tình nóng nảy khát máu nhưng ít ra sẽ không giống như bây giờ, một khi bùng nổ chính là ngươi chết ta mất.Lúc trước hắn cũng không biết việc Dạ Mộc được phụ thân truyền nội lực cho, về sau nghe Dạ Mộc nói hắn càng thêm tự trách, bởi vì phụ thân Dạ Mộc truyền nội lực cho nàng ý là để nàng có thể tự bảo vệ tốt chính mình, cho dù tính tình nóng nảy khát máu thì sao? Ít nhất sẽ không bị khi dễ.Mà ngay từ đầu, hắn đã hủy hoạt hết tất cả, thiện ý của phụ thân nàng lúc này bị hắn biến thành ác ý, mà Dạ Mộc không biết, nàng vẫn còn luôn coi hắn là bằng hữu, nàng cảm thấy lệ khí trên người mình đáng sợ, dựa vào hắn áp chế mới có thể giảm bớt, cho nên nàng luôn cảm thấy hắn là ân nhân......Ân nhân?Trong lòng Vô Thanh hiện lên hai chữ này, trước mắt hắn trước liền hiện lên cảnh thi thể khắp nơi ở chân núi, nhiều tính mạng như vậy đều là bởi vì hắn nghĩ sai nên hỏng hết, hắn lại hồi tưởng việc Dạ Mộc vừa mới hỏi, tay căng thẳng, Phật châu nháy mắt đứt đoạn rơi rụng đầy đất.Lúc này, một tiểu hòa thượng đi tới,"Sư phụ."Hắn hành lễ với Vô Thanh, nói một câu làm sắc mặt Vô Thanh kinh hoảng!"Triệu thí chủ tới."Từ sau khi Dạ Mộc thường xuyên đến chùa Thiên Thụ, Triệu Vân Cầm thường hay đến hiện giờ cũng chỉ sợ một năm mới tới một lần.Vô Thanh không muốn thấy bà ta nhưng Dạ Mộc vừa mới tới chùa bà ta liền tới, chỉ sợ cùng Dạ Mộc có liên quan, nghĩ đến khuôn mặt Dạ Mộc khẩn trương tới tái nhợt, hắn liền đi gặp bà ta, hỏi bà ấy rốt cuộc muốn làm gì.Trong thiện phòng tối tăm, Triệu Vân Cầm mặc y phục bình thường, trên đầu cũng không cài trâm trang trí, nhìn qua rất giống nữ nhân bình thường.Nhưng khi tới trên mặt bà có loại khí thế không giận tự uy, là thứ mà đại bộ phận nữ nhân đều không có."Ngươi đã đến rồi."Nhìn thấy Vô Thanh, Triệu Vân Cầm cảm thấy thật cao hứng, mặt mày sắc bén cũng ôn nhu không ít.Ngược lại Vô Thanh lạnh lùng nhìn."Người tới làm gì? Còn có việc của Dạ Mộc là người động tay?"Triệu Vân Cầm cười nhẹ,"Nhìn thấy ta ngươi chỉ muốn hỏi việc về tiểu nha đầu kia sao? Nó làm gì với ta ngươi không không biết nhỉ? Thiếu chút nữa nó đã đem ta chuyện ta nuôi tình nhân chiếu cáo thiên hạ! Nếu không phải ta phản ứng kịp thời, hiện tại đã sớm bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!"Nuôi tình nhân là một chuyện, nhưng bị thế nhân biết lại là một chuyện, chiêu rút củi dưới đáy nồi của Dạ Mộc không thể nói không tàn nhẫn!Vô Thanh sau khi nghe xong đứng ở cửa, lặng im không nói.Triệu Vân Cầm ngừng cười, sắc mặt âm trầm nói,"Hiện tại thời thế không tốt, tiểu hoàng đế diệt Chu gia với Chung gia, lão già Văn Tắc kia không biết vì nguyên nhân gì lại cùng phe với hoàng đế, người tiếp theo bọn họ đối phó chính là ta!"Thấy Vô Thanh thờ ơ, Triệu