Edit: Quân LyMắt thấy cây gậy kia sắp đánh tới, Dạ Mộc ngẩng đầu muốn tránh ra nhưng chân tựa như cắm rễ trên mặt đất, ngay sau đó cây gậy hung hăng đánh tới!Nhưng một màn quỷ dị đã xảy ra, gậy còn chưa động tới Dạ Mộc liền gãy thành hai đoạn, Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn người đánh nàng, chỉ một ánh mắt liền khiến đối phương lùi lại, vội vàng ném gậy lui về phía sau, sợ tới mức mặt không còn chút máu!Dạ Mộc gắt gao ngăn chặn xúc động muốn vặn gãy cổ tay hắn, mà những người còn khác lại không biết tốt xấu."Đừng sợ! Mọi người đừng sợ......!Yêu nữ này nhìn qua hành động chậm chạp, chúng ta cùng nhau lên! Bắt ả ta lại!"Có một võ tăng đi đầu, những người khác tuy rằng cảm thấy làm như vậy thật mạo hiểm nhưng vẫn đi theo hắn tới gần Dạ Mộc!"Đừng tới đây!"Dạ Mộc cắn răng phun ra mấy chữ này, biểu tình càng thêm đáng sợ, nhưng thanh âm không lớn, những người đó không nghe được cảnh cáo, ngược lại siết chặt gậy chậm rãi đến càng gần!Một mặt là Dạ Mộc tùy thời sẽ bùng nổ, một mặt là nhi tử muốn tự sát để cứu người.Triệu Vân Cầm tức giận đến đau gan! Nhưng kia là nhi tử của bà, bà không có khả năng bức tử hắn!"Ngươi thật sự muốn đi?!"Vô Thanh sau khi nghe xong, biểu tình kiên định,"Ta muốn đi ra ngoài, mong người tránh ra!"Thấy hắn như vậy, mắt Triệu Vân Cầm đột nhiên đỏ!"Được, ngươi phải đi, ngươi đi đi!!"Trên mặt bà hiện ra một tia đau khổ cùng phẫn nộ,"Đáng thương cho ta bị người ép tới bước đường này rồi ngươi còn hướng về người ngoài! Ta hao hết tâm tư bố trí, ngươi cũng biết, ta vì kích thích Dạ Mộc, ép nó tới chùa này phải tốn bao nhiêu sức lực? Hoàng đế bảo hộ nó chặt chẽ, hơn trăm người chết mới đổi lấy cơ hội này! Nhưng ngươi thì sao, thân là nhi tử của ta, ngươi lại lấy chết áp bức ta, muốn ta thả ngươi đi cứu kẻ thù? Ngươi không phải đang ép ta, ngươi là muốn giết ta!"Bước chân Vô Thanh sắp tới cửa thì dừng lại.Triệu Vân Cầm nói đến chỗ thương tâm, rốt cuộc làm trò khóc,"Nếu ngươi không đi cứu nó, ngươi lại uy hiếp ta tự sát! Nếu ngươi cứu nó, chờ Mặc Lâm Uyên tới nhìn thấy nó bị tinh kế có thể buông tha ta không? Không phải ngươi chết chính là ta chết, ngươi còn biết ta là mẫu thân ngươi sao? Khi còn nhỏ ngươi không phải như thế!"Khi còn nhỏ Vô Thanh ngoan ngoãn nghe lời, khi đó hắn không biết thân phận của bà, nhưng mỗi lần nhìn thấy bà đều rất cao hứng, hắn có cái gì đều sẽ chờ bà tới rồi cho bà, từ nhỏ đã hiểu chuyện đến làm người đau lòng.Nhưng từ lần kia hắn liền thay đổi, trở nên xa cách, lạnh nhạt.Nhưng từ việc lúc trước hắn xuống tay với Dạ Mộc là có thể nhìn ra trong lòng hắn vẫn là nhớ mẫu thân này, chỉ là không muốn tha thứ thôi, nhưng hiện tại Triệu Vân Cầm vừa khóc, Vô Thanh lại một lần mê mang, một bên là mẹ đẻ, một bên là bằng hữu, hắn nên lựa chọn thế nào?"......!Bất kể người nói thế nào, ta đã làm sai một lần, sẽ không sai lần thứ hai......"Vô Thanh kiên định đi ra ngoài."Vô Thanh! Không, Quân Nhi......!con không thể đi!"Triệu Vân Cầm từ phía sau ôm lấy hắn,"Phụ thân con cũng không muốn thấy con đối với ta như vậy! Phụ thân con trước nay cho dù ta rơi một giọt nước mắt ông ấy cũng đau lòng, Quân Nhi, khi phụ thân con chết, con đã đồng ý với ông ấy điều gì? Con không nhớ sao?!"Nói đến phụ thân Vô Thanh, đồng tử hắn co chặt, đúng như Triệu Vân Cầm nói, phụ thân hắn trước mẫu thân rơi một giọt nước mắt ông ấy cũng đau lòng, hắn......!cũng đồng ý với phụ thân hắn, chiếu cố mẫu thân thật tốt......Phụ thân.Dạ Mộc......Vô Thanh nhắm mắt lại, bước chân dừng lại.Kiên trì ầm ầm sập trong nháy mắt, chính hắn cũng trở nên không còn là chính mình.Dạ Mộc......!đời này, ta xin lỗi ngươi!Thực xin lỗi.Dạ Mộc không tìm thấy Vô Thanh, còn bị nhiều người vâynhư vậy, nội tâm điên cuồng tới