Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Nam Chủ Đun Nước Tắm


trước sau



Lúc này lấy cây đuốc ra, Triệu Ngọc vừa thấy nửa người dưới của mình, làm sao còn không rõ mình bị tính kế? Đáng sợ chính là người tính kế là ai hắn cũng không biết, liền như vậy bị bắt được......
Không được, hắn không thể ngồi chờ chết, hắn muốn giải thích!
Vì thế không đợi Dạ Lệ tới gần, hắn trước một bước nhào tới, la lớn,
"Tướng quân! Tướng quân thật oan uổng! Ta thật không biết đã xảy ra cái gì, nhưng ta là bị oan uổng, có người tính kế ta!"
Lúc này Ôn Như ngồi ở trên xe ngựa, cả người đã cứng đờ, nàng không dám phát ra một chút thanh âm, không dám động, thậm chí không dám hô hấp, nàng nghe Triệu Ngọc xin tha, câu câu chữ chữ thật giống như đòi mạng!
"Tướng quân, thật sự! Ngài tin tưởng ta! Hơn nữa cho dù ta phạm sai lầm, ta cũng là người của tướng gia, ngài hẳn là đem ta giao cho......"
Triệu Ngọc nói còn chưa nói xong, chỉ nghe "Tạch ——" một tiếng lưỡi đao ra khỏi vỏ, đầu Triệu Ngọc đã bị Dạ Lệ một đao chém bay ra ngoài!
"A!!!"
Đầu người lăn ra, không ít tỳ nữ không kìm được kinh hô một tiếng, thanh âm bén nhọn kia làm mọi người da thịt căng thẳng!
Giết người! Hơn nữa xem tư thế này, tựa hồ giết một người không thể kết thúc, thế này nên làm thế nào cho phải?!

Thời điểm máu bắn ra, Dạ Mộc cách rất gần, Mặc Lâm Uyên liền đứng ra chắn máu bắn tới chỗ nàng.
Dạ Mộc ngửi được mùi máu tươi, biểu tình lập tức liền thay đổi, chết người......
"Ngươi ——!"
Dạ Lệ giết người xong, tạm dừng một lát, huyết đao trong tay đột nhiên chỉ hướng Mặc Lâm Uyên.
Mặc Lâm Uyên nghiêng mặt qua xem, thiếu niên thanh tuấn khuôn mặt bị nhiễm vài điểm đỏ đậm, có vẻ có chút dữ tợn, nhưng biểu tình vẫn vững vàng, hắn bình tĩnh, phảng phất chưa từng biến quá.
Cái này làm cho Dạ Lệ càng thêm phẫn nộ!
"Đây là điều ngươi muốn nhìn thấy đúng không?! Đúng không?!"
Trước khi rời đi, đưa hắn một phần đại lễ như vậy, tiểu tử này rõ ràng là cố ý! Quả nhiên, hắn nên sớm giết nô lệ này!
Dạ Mộc thấy Dạ Lệ tìm Mặc Lâm Uyên làm khó dễ, vội vàng muốn tiến lên, lại bị Mặc Lâm Uyên ngăn cản.
Ánh mắt hắn từ thi thể trên mặt đất nhìn lên, chậm rãi chuyển sang xe ngựa đang an tĩnh, mặc dù cách mành nhưng Ôn Như phảng phất có thể cảm giác được tầm mắt của Mặc Lâm Uyên, cả người run lên!
Còn không chỉ như vậy.
Mặc Lâm Uyên cười, dùng ánh mắt ý bảo xe ngựa, không chỉ là hắn muốn nhìn chỉ chết một Triệu Ngọc kia? Thế kia cũng quá đơn giản!
Dạ Lệ hiển nhiên đã hiểu tầm mắt Mặc Lâm Uyên, hai mắt tràn ngập tơ máu chậm rãi nhìn về phía xe ngựa.

Đúng vậy! Hắn thiếu chút nữa quên chính chủ, nếu không phải hắn không thích thê tử này, gần đây không chạm vào nàng, bằng không chính mình cũng gặp tai ương, chỉ là không nghĩ tới......!Thê tử hắn có tiếng đoan trang dịu dàng, kỳ thật bên trong lại xấu như vậy sao?
Dạ Lệ lạnh lùng cười, đao trong tay hắn giơ lên, đột nhiên hạ xuống, mang theo nội lực, nháy mắt làm xe ngựa chia năm xẻ bảy!
"A!!!"
Chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi, con ngựa kinh hoảng hí lên, nếu không phải bị mã phu gắt gao giữ chặt, con ngựa kia có lẽ sẽ chạy như điên!
Dạ Lệ một đao tước đi xe ngựa, ba mặt thùng xe bạo liệt mở ra, lộ ra Ôn Như ngồi trong đó ôm đầu thét chói tai! Lúc này nàng rốt cuộc duy trì không được nửa điểm đoan trang, ôn nhu cao quý, thật giống như một con chim cút cả người phát run ngồi ở chỗ kia, trong mắt, càng là bị hoảng sợ lấp đầy!
"Tiện phụ!"
Dạ Lệ dùng đao chỉ vào nàng, trong mắt là sát ý không chút nào che giấu!

"Ngươi còn có cái gì nói?!"
"Ta......!Ta ta......"
Ôn Như bị dọa mất mật, môi trắng bệch, khuôn mặt không huyết sắc, nàng từ trên xe ngựa té ngã lộn nhào lăn xuống, quỳ gối bên chân Dạ Lệ, run run rẩy rẩy nói.
"Không......!Không phải ta......!Tên Triệu Ngọc, hắn thích chính là ta nha đầu bên người, ta cùng hắn không có nửa điểm quan hệ! Thật sự không có!"
Lúc này Ôn Như còn không biết dược là bỏ vào nước tắm của nàng, càng không biết chính mình trúng chiêu thế này, nhưng lại theo bản năng giá họa cho người khác!
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Nhưng Dạ Lệ

sẽ tin sao? Mặc Lâm Uyên viết đến rành mạch, chủ mẫu Ôn Như, mỗi một lần tắm gội, đều phải dùng nước sơn tuyền cách đô thành mười dặm, nước suối có mùi hoa, đun nóng càng thơm mê người, thực dễ phân biệt, Mặc Lâm Uyên liền đem dược bỏ vào nước suối, nước kia lại thưa thớt, ai dám tham ô?
"Không phải ngươi?"
Dạ Lệ cười lạnh, lưỡi dao trong tay có một giọt máu chảy xuống,
"Vậy ngươi nói, người nam nhân này cùng tỳ nữ nào dan díu?"
Nhớ tới bối cảnh của Ôn Như, Dạ Lệ rất muốn cho nàng một cơ hội để giải thích, nếu lời nàng nói là thật.
Ôn Như vừa nghe, cho rằng có cơ hội, ngón tay chỉ mấy người bên cạnh, nhưng nàng chỉ đến ai, ai cũng theo bản năng né tránh, cuối cùng Ôn Như cắn răng một cái, chỉ một tỳ nữ mặc váy dày xanh lục đằng sâu, tỳ nữ cả kinh, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất!
"Là ngươi?"
Dạ Lệ hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tỳ nữ kia liên tục lắc đầu, nhưng là nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Ôn Như, nàng hai mắt rưng rưng, ấp úng nửa ngày, lại không có giải thích.
Dạ Lệ không kiên nhẫn, bàn tay vung lên, liền phải người đi cởi quần áo tỳ nữ kia!
"Không! Không cần, phu nhân cứu nô tỳ!"
Nhưng Ôn Như ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tâm tư cứu nàng?
Thấy tỳ nữ đáng thương lập tức bị xé mở quần áo, Dạ Mộc nhìn không được, tiến lên một bước,
"Phụ thân! Nàng còn chưa có gả chồng!"
"Ngươi câm miệng!!"

Dạ Lệ tức giận đánh gãy nàng, nếu người bên người nàng châm ngòi, làm sao sẽ có sự việc như hôm nay? Nhưng Dạ Mộc vẫn hiếu thắng như cũ!
"Phụ thân! Người từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, hà tất không duyên cớ hại người? Bên kia có chuồng ngựa, kêu ma ma qua bên kia kiểm tra cũng không chậm trễ!"
Nàng nói thực mau, nói năng có khí phách, Mặc Lâm Uyên muốn kéo nàng đều không kịp.
Không phải Dạ Mộc nghĩ cậy mạnh, mà là thật nhìn không được, nữ tử nơi này, bị người lột sạch khẳng định chỉ có đường chết? Nhưng đi chuồng ngựa trì hoãn một hai phút nàng liền không cần chết, nàng vì sao không nói giúp một chút chứ?
Dạ Lệ rất cáu kỉnh, nam nhân nào biết chính mình bị mang theo nón xanh đều sẽ không bình tĩnh, hắn muốn giết người, muốn đem những người đối nghịch với hắn người xé thành hai nửa! Bao gồm cả nha đầu trước mắt này!
Thế nhưng dưới tầm mắt kiên định của Dạ Mộc, hắn thế nhưng không có làm như vậy, bị cặp mắt ngăm đen sáng ngời nhìn chằm chằm, cặp đồng tử trong veo phản chiếu bóng dáng của hắn, nàng thái độ kiên quyết, không có nửa điểm né tránh.
Ngực Dạ Lệ kịch liệt phập phồng hai lần, vung quần áo, đối quản gia bên người giận dữ hét,.

Được copy tại [ TRÙM TRUYỆN.

ME ]
"Còn không mang theo nàng đi chuồng ngựa kiểm tra?!"
"A?! Dạ, dạ dạ!!"
Quản gia vội vàng đáp ứng, nhưng trong lòng lại không ngừng liếc mắt nhìn Dạ Mộc! Có thể làm tướng quân đang bạo nộ thay đổi chủ ý, tiểu nữ hài này thật không đơn giản!
Tỳ nữ bị kéo đi kiểm tra, thực mau, ma ma liền ra nói cho quản gia, quản gia nhìn Dạ Lệ lắc lắc đầu.
Ôn Như ý thức được mình nói dối bị phát hiện, nàng thậm chí không biết sai lầm thế nào, không đợi nàng nghĩ chút phương pháp tự cứu, tóc đã bị Dạ Lệ nhấc lên!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện