"Cái này......!Ta đương nhiên đã biết!"
Dạ Mộc tay duỗi ra, ở hắn ngực, từng nét bút viết xuống một chữ "Kỳ".
Quốc họ của Việt Quốc, chính là "Kỳ"!
Nghiêm Hứa mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới nàng thật sự biết!
Không đợi hắn nói chuyện, Dạ Mộc liền bổ sung một câu,
"Yên tâm, chuyện này, trước mắt chỉ có ta biết, hơn nữa, ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không nói cho Dạ Lệ."
Biết rõ một tiểu hài tử bảo đảm không đại biểu cái gì, nhưng Nghiêm Hứa nghe vậy, vẫn là nhẹ nhàng thở ra, thật lâu sau, mới nói.
"Vì sao?"
Vì sao không giết hắn, vì sao đã biết bí mật của hắn, lại không tố giác hắn? Còn có, nàng làm sao mà biết được? Nàng là người nào?
Dạ Mộc xua xua tay,
"Không có vì sao cả, việc lớn của các ngươi ta không hiểu, cũng sẽ không dễ dàng nhúng tay, các ngươi cuối cùng đấu như nào, được làm vua thua làm giặc, ta một mực không quan tâm.
Nhưng ta không tố giác ngươi, ngươi có phải cũng nên giúp ta một việc?"
Nghiêm Hứa cảnh giác lên,
"Việc gì?"
"Ta biết ngươi ở bên ngoài có thế lực, cũng biết khinh công ngươi so với lão nhân thủ vệ kia lợi hại hơn, ta hy vọng ngươi truyền tin ra ngoài, dùng người của ngươi giúp ta cứu một người......"
Nghiêm Hứa nhíu nhíu mày,
"Nếu ta nói không thì sao?"
"Ngươi không có quyền lợi nói không."
Khuôn mặt nhỏ của Dạ Mộc lạnh lùng sâu kín nói,
"Ta không tố giác ngươi, ngươi hẳn là phải cho ta thù lao, chỉ cần ngươi làm được, ta bảo đảm không nhúng tay vào đại sự của các ngươi."
"Mặc dù Dạ gia trên dưới đều có nguy cơ đến tính mạng, ngươi cũng không nhúng tay?"
"Không nhúng tay."
Dạ Mộc trả lời nhanh chóng lại lãnh đạm.
"Tốt! Vậy ngươi nói nói, muốn ta cứu ai?"
Nghiêm Hứa tự hỏi một lát, hỏi.
Dạ Mộc biểu tình nghiêm túc,
"Là tiểu nô lệ ngày hôm qua từ tướng quân phủ đưa đến phủ Lưu thái úy, tên là A Cực, ngươi cứu ra rồi thả hắn đi là được."
Vừa nghe đối phương không phải thân phận hiển hách gì, Nghiêm Hứa thoáng suy xét liền đáp ứng, toàn bộ đô thành, trừ bỏ tướng quân phủ, hoàng cung, thiên lao, tới chỗ khác cứu người, đối với hắn còn không tính là việc khó.
"Vậy ngươi hiện tại có thể buông ta ra chưa? Còn có, ngươi nói phụ thân ta sinh bệnh, là nghiêm túc?"
Dạ Lệ cũng không biết thân phận của hắn, nhưng Dạ Mộc biết, cho nên Nghiêm Hứa đối với lời nàng nói có vài phần tin tưởng.
"Đương nhiên, một bí mật đổi một bí mật, ta thực công bằng, cũng thực thủ tín! Nhưng mà ta còn chưa thể buông ngươi ra......"
"Vì sao?"
Nghiêm Hứa khó hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy nàng lấy ra dao nhỏ, tay nhỏ sờ lên ngực hắn.
"Việc nào ra việc đó, chúng ta hiện tại tuy rằng hợp tác rồi, nhưng lần trước ngươi thiếu chút nữa hại chết ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!"
"Ngươi......!Muốn tính như thế nào?!"
"Rất đơn giản......"
Dạ Mộc nắm dao nhỏ ở trên người hắn khoa tay múa chân,
"Liền......!Ở trên người của ngươi khắc cái Dạ Mộc đã đến đây chơi thế nào?!"
"Ngươi dám!"
"Ngươi a, cứ nói ngươi dám ngươi dám, có thể đổi từ chút không?"
Lúc Dạ Mộc nói như vậy, lưỡi dao đã cắt qua ngực Nghiêm Hứa, máu liền thẩm thấu ra.
Nghiêm Hứa hít một hơi, đau đớn cùng cả người bủn rủn như đối lập! Hắn vài lần muốn phản kháng, nhưng công hiệu ma phí tán vào lúc này phát huy đến lớn nhất! Cơ bắp cả người hắn phồng lên, nhưng thế nào đều không thể động đậy!
"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, ta sẽ nhẹ nhàng!"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phala![
Đầu lưỡi Dạ Mộc chống lại phía trên khóe môi, hết sức chăm chú dùng mũi dao ở trên ngực hắn viết viết vẽ vẽ,
"Ngươi nếu là thành thật, ta cũng chỉ viết một câu, ngươi nếu là không ngoan, tin hay không ta khắc Thanh Minh Thượng Hà Đồ* lên ngực ngươi?"
(*): Thanh Minh Thượng Hà Đồ là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống.
Tuy rằng không biết Thanh Minh Thượng Hà Đồ là cái quỷ gì, nhưng Nghiêm Hứa không ngại phẫn nộ!
"Dạ Mộc!! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất hiện tại từ trên người ta lăn xuống đi! Bằng không, ta sẽ không đi cứu người kia!"
"Được được! Ngươi không cứu, ta hiện tại liền đi tối giác ngươi với Dạ Lệ!"
"Ngươi! Đáng chết!!"
"Ngươi rống lớn tiếng ta cũng sẽ không nương tay,