Dạ Mộc cả kinh, sau đó liền nghe Trương Viễn tiếp tục nói,
"Tướng quân ở cửa thành khởi binh cùng Triệu Vương đối đầu.
Nhưng có Nhị hoàng tử tương trợ, tướng quân lại đánh bất ngờ, rất nhanh liền đánh tan binh mã của Triệu Vương, nhưng Triệu Vương dưới sự bảo vệ của thân tín đã trốn thoát, rất có thể ở hoàng cung."
"Cho nên tướng quân để thuộc hạ đưa tiểu thư lập tức hồi phủ, nơi này không an toàn."
Dạ Mộc vừa nghe Dạ Lệ phát động thế công, trong lòng liền có chút lo lắng.
"A Cực đâu? Hắn có việc?"
"A Cực công tử không có việc gì, mời tiểu thư cùng thuộc hạ đi trước."
Dạ Mộc gật gật đầu, nhưng cảm giác quái dị trong lòng lại càng nặng.
Nhị hoàng tử sao đột nhiên lại giúp Dạ Lệ? Bọn họ không phải địch nhân, cũng không phải là bằng hữu......!
Càng ngày càng nhiều điểm đáng ngờ làm trong lòng nàng ẩn ẩn có chút hiểu ra, rồi lại không thể tin được.
Sau khi xuất cung, Dạ Mộc liền thấy Dạ Lệ nhưng không phải ở tướng quân phủ, mà là ở một quảng trường tế thiên trong thành.
Lúc này trên đường một mảnh hỗn độn, không có một dân chúng bình thường nào.
Trên mặt đất đầy vết máu, chứng minh buổi sáng nơi này trận chiến khốc liệt thế nào.
Trên quảng trường, mấy vạn người mặc áo giáp đen ủng hộ đài tế thiên, mỗi người trên mặt đều mang theo sát khí, nhưng khi nhìn về phía người trên sân thượng trong mắt lại tràn đầy trung tâm!
Dạ Mộc càng thêm kỳ quái, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đài tế thiên, Dạ Lệ ở trên sân thượng, thân hình cao lớn, uy phong đường đường!
"Mộc Nhi, ngươi đã rồi!"
Dạ Lệ nói xong, đám người lập tức tránh ra, để Dạ Mộc đi qua.
Dạ Mộc áp xuống kinh hãi đi tới, bàn tay to của Dạ Lệ xoa đầu nàng.
Nhiều ngày không thấy, hắn so với trước kia khí phách hăng hái không ít, cả người tinh thần sáng láng, thật giống như mãnh thú ra khỏi lồng, có loại cảm giác thật khí phách.
"Phụ thân."
Dạ Mộc muốn nói lại thôi hỏi,
"Vì sao lại tụ tập ở đây?"
Không phải nói Triệu Vương thất bại trốn thoát sao? Lúc này, Dạ Lệ hẳn là phải tìm người của hắn mới phải chứ, sao lại bày ra bộ dáng như muốn tấn công hoàng cung?
Dạ Lệ hơi hơi mỉm cười,
"Triệu Vương kia, ta đã phái người đi tróc nã, hiện giờ Triệu Vương quân đội đã mất, đúng là thời điểm tốt để thừa thắng xông lên.
Trước mắt chỉ còn lại cấm quân khó chơi, muốn giết hoàng đế, hôm nay còn có một trận ác liệt phải đánh!"
Cho nên Dạ Lệ là muốn cùng ngày đánh bại Triệu Vương liền tấn công hoàng cung, việc này sao có thể?
Dạ Mộc cả kinh, hiện giờ hoàng cung thế cục không rõ, lúc này thừa thắng xông lên, cũng quá qua loa!
Còn có Nhị hoàng tử kia, không phải nói Dạ Lệ cùng Nhị hoàng tử kết hiệp nghị? Vì sao hiện tại lại không thấy hắn?
Dạ Mộc càng nghĩ càng hỗn loạn, nhưng không đợi nàng đưa ra nghi vấn, Dạ Lệ liền chỉ vào người bên cạnh, cười với nàng nói,
"Ngươi tới vừa lúc! Trước khi phát binh, vừa lúc để ngươi nhận người.
Những người đó, đều là thuộc hạ cũ của vi phụ! Lúc trước ta cùng hoàng đế đánh thiên hạ, bên người có rất nhiều huynh đệ, nhưng hiện tại, cũng chỉ dư lại bọn họ!"
Dạ Mộc nhìn hơn hai mươi người kia, những người này các hơi thở vững vàng, nhìn qua võ nghệ bất phàm, càng quan trọng là bọn họ đối với Dạ Lệ cực kỳ trung tâm.
......!Dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, bởi vì nắm chắc thắng lợi, cho nên Dạ Lệ đem hết thế lực tiềm tàng đều triệu tập tới đây?
Thời điểm mấu chốt, những đối tượng hợp tác quả nhiên đều bị Dạ Lệ vứt bỏ, cuối cùng mới đưa những người này thả ra.
Có thể thấy được, Dạ Lệ đối với bọn họ có bao nhiêu tín nhiệm, lại có bao nhiêu coi trọng.
"Tướng quân, đây là tiểu thư? Tuổi còn nhỏ nhưng vững vàng bình tĩnh, quả nhiên bất phàm!"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Lão tướng mặt sẹo bên người Dạ Lệ đột nhiên chen vào nói, đối mặt Dạ Lệ, hắn tùy tâm sở dục như vậy mà Dạ Lệ cũng không trách tội, ngược lại cười to!
"Không sai, nó là nữ nhi ta thích nhất, tất nhiên là bất phàm!"
Mọi người đều nở nụ cười, bọn họ trung thành với